favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 790: Thay Đổi

Chương 790: Thay Đổi

Đôi mắt Mệnh Phàm mang một màu đỏ như rươu vang, khuôn mặt cũng trở nên trắng một cách kỳ lạ.

Sở dĩ trông hắn trắng hơn, là bởi vì khoảng khắc hắn ra khỏi khối băng, đầu tóc đã bị lửa đốt thành trắng lóa như tuyết.

…

“Chuyện gì đây?”

Tiểu Miêu nhìn Tiêu Phàm trên chiến trường thì càng mơ hồ hơn, bởi vì hình ảnh trên màn hình và cảnh nào đó trong ký ức mà cô nhớ có hơi tương tự.

Crimson Rose từ từ phục hồi lại thần trí, bởi vì khoảng khắc Mệnh Phàm cười yếu ớt lúc nãy, không hiểu sao trong lòng cô bỗng thấy Mệnh Phàm đẹp trai lạ. Nhớ đến những chuyện xảy ra trước đó, nội tâm cô không khỏi cảm thấy hơi tức giận, không khống chế nổi cơn tức bốc ngùn ngụt trong đầu, quát lớn: “Chuyện gì đấy! Mệnh Phàm rõ ràng đang giả thần giả quỷ, không phải chỉ thay quần áo thôi sao! Cần gì phải nhốt mình trong băng rồi châm lửa chứ!”

Phong Ma Tiểu Xích Lang không nói gì, nhìn Tiêu Phàm trên màn hình, mặt mỉm cười, một nụ cười thật sâu xa, giống như đang gặp chuyện gì tốt lắm.

Bởi vì lúc Tiêu Phàm vừa mới phá băng mà ra, Phong Ma Tiểu Xích Lang thấy được một ánh sáng khác sâu trong ngọn lửa, cảnh đó Phong Ma Tiểu Xích Lang hết sức quen thuộc, đó là ánh sáng thăng cấp.

Đông cứng trong băng, vừa ra đã thăng cấp, chuyện kế tiếp sắp trở nên thú vị rồi đây…

…

Nhìn khuôn mặt tươi cười trên màn hình trực tiếp, trong căn phòng tối bỗng nhiên vang lên một tiếng cười tuỳ tiện, người đó cười đến mức vô cùng thoải mái, không biết gã đã thấy được thứ gì trên màn hình.

“Ha ha ha, không tồi, được lắm! Thế thì mình nên đi nghỉ một lát, nghỉ ngơi dưỡng sức. Mình sắp phải online rồi, đoán chừng là không bao lâu nữa đâu…”

…

Tiêu Phàm lên sân, cảnh tượng kỳ quái xảy ra liên tục, đúng là doạ mấy người của trận doanh Ác Ma sợ nhảy dựng. Rõ ràng là quần áo trên người đã bị lửa đốt không ra hình thù gì, nhưng khi mọi người nhìn thấy đôi mắt màu đỏ thẳm kia, chẳng hiểu sao lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.

Cũng chính là vì không hiểu sao đáy lòng lại rung động, thời gian dường như dừng lại ngay giờ khắc này, cho đến khi Tiêu Phàm mở miệng, nói một câu ngu ngốc làm mọi người chả hiểu ra làm sao.

“Làm sao vậy, bị doạ sợ hết rồi à? Thế mấy người có muốn tôi đến làm Siêu nhân Coca Cola của mấy người không?”

“Cái gì cơ? Siêu nhân Coca Cola? Đấy là thứ gì! Bị đóng băng lâu rồi đầu óc anh bị đông cứng hỏng luôn rồi hả? Mê sảng cái gì đấy!”

Tiêu Phàm cười cười, không nói gì cả.

Nhưng sau một câu nói mê sảng đó của Tiêu Phàm, mọi người ở đây dường như cũng thấy dễ chịu hơn đôi chút. Cũng không biết nguyên nhận là do câu đùa nhạt nhẽo, hay là do người bọn họ trông ngóng đã trở về.

Sau khi khối băng tan đi, bầu không khí trông nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng chỉ có Tịch Dương ngang bướng rõ ràng đã nhận ra sự thay đổi trên người Tiêu Phàm, lông mày nhíu chặt lại, sau đó đi về phía Tiêu Phàm.

“Phàm Ca, tôi không biết anh vừa trải qua chuyện gì, nếu như việc đó đã kết thúc rồi thì hãy trở lại trận đấu đi, chúng ta… cần anh…”

“Tôi biết, nhưng mà, có thể để tôi thay bộ đồ mới trước không.”

Tiêu Phàm cười cười, nói khẽ, sau đó dùng ánh mắt liếc xuống người mình, ra hiệu cho Tịch Dương.

Từ khi Tiêu Phàm phá băng mà ra, Tịch Dương vốn có trực giác mạnh, luôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ của Tiêu Phàm.

Bây giờ nghe Tiêu Phàm nói như thế, Tịch Dương mới nhận ra, sau khi phá băng ra ngoài, quần áo Tiêu Phàm đã rách tơi tả hết rồi.

Bộ âu phục trên người trước đó đã sớm bị dày vò đến mức rách rưới hết cả. Sau khi bị rách nát, từng sợi vải treo vắt vẻo trên người Tiêu Phàm, bay phất phới theo gió, trông vô cùng nhếch nhát.

“Vậy anh nhanh lên!”

Tịch Dương thầm nghĩ, Tiêu Phàm đã để mọi người đợi lâu, bây giờ còn muốn lề mề thay đồ nữa, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực đôi chút.

Tịch Dương bất mãn, Tiêu Phàm cũng thấy nhưng không nói gì nhiều, hắn chỉ cười nhạt một tiếng chứ không so đo.

Nụ cười lại xuất hiện lần nữa, hoà vào trong gió, bước chân Tịch Dương cũng vì thế mà dừng lại. Hắn ta lúc này, cuối cùng cũng đã tin chắc, Tiêu Phàm đã thay đổi…

Tiêu Phàm sửa sang lại quần áo, sử dụng Khu Thương thành đổi lại một bộ âu phục màu trắng, từ từ đi đến trước mặt cả đám Hổ Nữu, khẽ giọng hỏi: “Thế nào, đẹp trai không?”

Hổ Nữu nhìn Tiêu Phàm đầu tóc trắng phau đứng trước mặt mình, cô hơi ngây người ra, đặc biệt là lúc nhìn vào đôi mắt màu đỏ thẳm kia, bị màu sắc ngây ngất lòng người kia trong mắt Tiêu Phàm làm cho mặt ửng đỏ hết cả lên, tim đột nhiên đập nhanh hơn, thật kỳ lạ.

Nghe Tiêu Phàm hỏi, Hổ Nữu bỗng bất giác thì thào trả lời lại: “Đẹp trai…”

Ý thức được miệng mình mới thốt ra tiếng lòng, Hổ Nữu vội đưa đôi tay xinh đẹp lên che miệng, nhưng đâu còn kịp nữa.

“Đẹp trai là được rồi, cứ thế đi…”

Tiêu Phàm nghe Hổ Nữu nói như vậy thì phủi phủi bộ đồ mới tinh của mình cho thẳng tắp. Sau khi bộ âu phục đen trước bị tiêu huỷ, hắn còn định sẽ sử dụng đồ phòng ngự, kết quả lại phát hiện hiến tế “Ánh sáng trong bóng đêm” ngay cả Linh Xà Sáo Trang mà hắn mặc nhiều cũng bị đốt luôn rồi.

Khoác lên một bộ đồ tân thủ ngoan cường ra trận thì dù sao nghe có vẻ cũng không được hay lắm, nhìn sang phần màu trắng, Tiêu Phàm may mắn có thể đổi đồ thành âu phục màu trắng được.

Mặc dù sở trường Thân Sĩ đã rời bỏ hắn mà đi rồi, bộ trang phục này cũng không thể tăng thêm nhiều sức chiến đấu cho hắn. Thế nhưng thời gian trôi qua, một số việc cũng thay đổi, một số việc lại chả có gì đổi thay, những thứ còn dư lại đó thì nên chuẩn bị tốt cho tất cả, thay đổi tương lai mà mọi người đã nhận định.

Tiêu Phàm xoay người sang chỗ khác, trong lòng Hổ Nữu bỗng nổi lên cảm giác mất mát nhàn nhạt.

Trong một khắc Hổ Nữu nhìn thấy đôi mắt màu đỏ rượu của Tiêu Phàm, cô vẫn luôn có cảm giác như mình đã mất đi thứ gì, nhưng rốt cuộc đó là cái gì? Cô cũng không biết…

Lúc này Yêu Đạo cũng đi đến, nhìn bộ đồ Tiêu Phàm mới vận, rồi giơ tay đập bụp bụp xuống vai hắn.

“Ồ! Mệnh Phàm, trông cũng đẹp ghê ta ơi! Nếu A Hoa cũng ở đây mà thấy anh đẹp trai như vậy, nhất định sẽ cảm thấy cao hứng lắm cho coi!”

Tiêu Phàm nghe xong bỗng run rẩy hết cả lên, nụ cười mỉm vẫn luôn được duy trì cuối cùng cũng méo xẹo, không còn thong dong như lúc đầu nữa.

Hổ Nữu nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, rốt cục nở nụ cười, hình như cô có mất cái gì đâu nhỉ…

“Thành viên của nhóm Huyết Tinh Ma Thuật sẽ cùng với tôi và Tịch Dương cùng hành động, những người còn lại sẽ tập hợp thành một đội của trận doanh Ác Ma cùng xuất kích.”

Tiêu Phàm nhìn đám ác ma xung quanh, truyền ra mệnh lệnh đầu tiên.

Nhưng vừa nói dứt lời, đám người xung quanh lập tức phản đối mệnh lệnh của hắn.

“Anh để mắt tới Huyết Tinh Ma Thuật Xã chúng tôi, chúng tôi rất vui mừng nhưng với tình trạng bây giờ, chúng ta đơn độc ra quân như vậy không phải là càng nguy hiểm sao?”

“Mệnh Phàm, anh độc lập tách ra khỏi quân đội, vậy ai đến chỉ huy đội ngũ này đây? Lão đại Ác Long nói, chúng tôi chỉ nghe theo lệnh anh, nếu để người khác chỉ huy bang Hắc Long chúng tôi, Phong Lang tôi sẽ là người đầu tiên không phục!”

“Phàm ca, tôi cũng không đồng ý với kế hoạch phân thành hai đội, đội ngũ của chúng ta vốn đã ít ỏi, nếu anh chia binh hành động, chúng ta lại càng dễ bị kẻ địch đánh bại.”

…

Nghe mọi người xung quanh không ngừng nghị luận, Tiêu Phàm không ngừng cười khổ, trực tiếp vung tay ngăn bọn họ lại.

“Đầu tiên, vì tính chất vốn có của Huyết Tinh Ma Thuật Xã, không hề thích hợp với việc xông lên chiến đấu, nếu cưỡng ép tham gia vào trong quân đội, chỉ làm ưu điểm vốn có yếu đi mà thôi, cái này hiển nhiên không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.”

“Có lẽ mọi người sẽ hỏi: người chơi của ‘Chúng thần di tích chi chiến’ sau khi tụ tập lại, chúng ta nào có cơ thội để có thể ám sát nữa?”

“Đối với chuyện này, tôi muốn nói cho mọi người rằng, bất luận là đội ngũ được tập trung như thế nào, chung quy đều được tạo nên từ nhiều cá thể. Chỉ cần có kiên nhẫn, chúng ta nhất định sẽ tìm được cơ hội để ra tay. Đến lúc đó tôi cũng sẽ gia nhập cùng mọi người, cùng tạo thành một đội ngũ tấn công phụ trợ cho quân đội.”

Chương trướcChương tiếp