favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 791: Kế Hoạch Tác Chiến

Chương 791: Kế Hoạch Tác Chiến

“Mặt khác, tôi tạm thời để Huyết Tinh Ma Thuật Xã dẫn đầu, cũng là vì đặc điểm riêng biệt của bọn họ. Mặc dù tôi có chỉ chỉ huy một đội quân lớn ra trận nhưng cũng không hề có kinh nghiệm trên phương diện này. Cho đến nay trong trò chơi tôi cũng chưa hề gia nhập bất cứ một công hội lớn nhỏ nào, đã quen với việc đơn độc một mình, chỉ đạo một đội quân nhỏ tác chiến vẫn có thể nhưng người càng nhiều, tôi không thể không suy nghĩ.”

“Cho nên tôi dự định dao việc chỉ huy quân đội cho Nhện Độc.”

“Tôi?”

Nhện Độc chỉ tay vào mình, cảm thấy hơi ngẩn ngơ.

“Đúng vậy, Nhện Độc vốn là thủ lĩnh của bang Hắc Long, tôi nghĩ là Phong Lang anh sẽ không có ý kiến gì chứ?”

“Tôi nào dám có ý kiến gì?” Nghe được tên Nhện Độc, đáy lòng Phong Lang không khỏi lạnh đi.

“Nhưng tôi vốn dĩ không hiểu việc chỉ huy chiến đấu mà?” Nhện Độc nghe Tiêu Phàm muốn giao cho mình chỉ huy quân đội, trở nên có chút lo lắng.

“Không, tôi không muốn cô mang quân đi chiến đấu.”

“Vậy là sao?” Nhìn khuôn mặt cười cười của Tiêu Phàm, Nhện Độc không hiểu.

“Tôi nhớ là lúc Phong Lang mang nhóm người đột phá vòng vây quay về, chính cô là người dẫn bọn họ chạy trốn. Lúc ấy cô cũng không có kỹ năng ‘Thế Giới 2D’ của Thời Vũ Hoàn và kỹ năng ‘Mắt Ưng’ của Tịch Dương hỗ trợ mà lại có thể dựa vào ý thức xuất sắc và sự cảnh giác không để rơi vào trong trận chiến, bảo trụ lực lượng cho bang Hắc Long, chỉ dựa vào điểm này cô đã vô cùng thích hợp để dẫn dắt đội ngũ.”

“Chút binh lực của chúng ta bây giờ, muốn đối chọi với hai đội quân của địch rõ ràng là không hề có ưu thế, cho nên việc đối kháng miễn cưỡng như vậy, không khác gì đi tìm chết. Bởi vì cái gọi là Binh Giả Quỷ Đạo Dã, nhân lực của chúng ta lúc này đang ít ỏi, càng không thể hành động mà không suy nghĩ.”

“Tịch Dương và Thời Vũ Hoàn có thể báo nguy cho chúng ta trước thông qua kỹ năng vốn có, Nhện Đôc có thể càng tự tin dẫn dắt đội ngũ của mình tránh khỏi nguy hiểm hơn, tổ hợp như vậy không tệ chứ?”

“Nhưng cứ không ngừng trốn tránh như vậy, cuối cùng phải làm thế nào để chiến thắng?”

“Cũng không phải là luôn chạy trốn, luôn chạy trốn chỉ mang đến một thất bại càng thê thảm đau đớn mà thôi.” Nói đến đây, hình như Tiêu Phàm nghĩ đến điều gì đó, dừng lại một lát: “Kỹ năng ‘Mắt Ưng’ của Tịch Dương và ‘Thế giới 2D’ của Thời Vũ Hoàn trong hoàn cảnh này càng phát huy thực lực. Bản thân thực lực của ‘ Truy Phong Giả” Tịch Dương đã rất cao, tôi xếp cậu ta vào trong đội ám sát, còn Thời Vũ Hoàn sẽ ở trong đội quân, trợ giúp Nhện Độc chỉ huy. Bây giờ số lượng kẻ địch ở xung quanh còn ít, các người chủ động xuất kích, nếu như số lương địch nhiều hoặc ngang bằng thì trốn chạy, bởi vì bây giờ lực chiến của chúng ta không thể tiêu hao nữa.”

“Không sai, chúng ta thực sự có thể dựa vào đặc điểm hoàn cảnh nhưng nếu như lực lượng quân địch không ngừng giảm bớt, ngày hai quân gặp nhau đó thì chúng ta nên làm gì đây?”

“Cho nên chúng ta mới chia đội ngũ làm hai. Chỉ có hai đội ngũ mới có thể thực hiện kế dương đông kích tây, quấy rối để chia rẽ đội ngũ bọn họ, sau đó từng bước xâm chiếm nó.”

“Nhưng làm thế nào để chia rẽ đây?”

“Chuyện này chỉ có thể xem tình huống lúc đó rồi mới nói được. Bây giờ chúng ta còn chiếm một chút ưu thế, đó chính là đối phương rất khinh địch, theo như suy nghĩ của bọn chúng, chúng ta không hề có chút phần thắng nào, cho nên đến bây giờ, bọn chúng vẫn phân thành mấy nhóm quân như trước, cũng không liên hợp lại, trên chiến trường mạnh ai người nấy đánh, cho nên bây giờ chúng ta phải nắm chắc thời cơ hành động.”

“Vây bây giờ mục tiêu trước mắt của chúng ta là nên đi hướng nào?”

Nghe có người hỏi, Bạch Y Công Tử liền hét lên một tiếng: “Tất nhiên là đi cứu Tiểu Sửu Hoàng lão đại của tôi rồi!”

“Tiểu Sửu Hoàng?”

Tiêu Phàm sờ cằm, trầm tư một hồi.

Nghe Thời Vũ Hoàn nói, Tiểu Sửu Hoàng đứng im rong rừng rậm phương nam, không hề động đậy, dường như là cố gắng để bại lộ tung tích của mình, hành động thực sự kì lạ.

Vì Tiêu Phàm đồng hành cùng gã trong trận doanh Tinh Linh, biết được tên này đúng là đồ điên nhưng không có nghĩa là gã ngớ ngẩn, ngược lại lại là người sáng suốt.

Vậy hành vi tìm chết này của gã, rốt cục là vì sao?

“Được, vậy thì chúng ta đi đến phương nam cứu Tiểu Sửu Hoàng. Dù sao Tiểu Sửu Hoàng cũng là người có lực chiến rất mạnh trong trận doanh Ác Ma, chúng ta không thể để mất gã.”

…

Hổ Nữu nhìn chăm chú đám người Bạch Y Công Tử, có vẻ ngẩn ngơ.

Dáng vẻ Phàm muội muội chăm chú bàn giao nhiệm vụ cho đám người quả thật là có khí chất của lãnh đạo, sao lại cảm giác được sau khi Phàm muội muội từ trong băng đi ra có vẻ đẹp trai hơn!

Aiyo! MÌnh đang nghĩ gì vậy! Hắn không đẹp trai chút nào cả!

Hổ Nữu xấu hổ về suy nghĩ vừa nảy ra của mình, lắc đầu thật mạnh, hướng mắt sang một bên, mà ngay lúc này, Hổ Nữu nhìn thấy từ xa xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc.

Hổ Nữu nghi hoặc, tập trung nhìn lại, đợi đến khi nhìn rõ người đi đến, biểu cảm có vẻ mừng rỡ.

Lúc này, Hổ Nữu lại chú ý đến một bóng người chạy về phía cô gái phía xa kia, cô liền nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt lập tức trở nên kinh ngạc.

…

Khó chịu chết mất! Khó chịu chết mất!

Đây là tiếng lòng của Mạch Tử Ồn Ào.

Mạch Tử Ồn Ào vốn là tên tăng động, lúc trước vì Tiêu Phàm trốn trong băng mà hại cậu ta ở bên ngoài rét run chờ bên ngoài một lúc lâu, bây giờ phá băng ra, lại phá băng ra, lại bị đám người vây quanh nghị luận không ngừng.

Nhưng cái này liên quan gì đến cậu ta, cậu ta chỉ cảm thấy có người để cậu ta phải chời khiến cho cậu ta phiền não, cho nên cậu ta muốn giết người, mà vây giờ đúng lúc có người tự dâng đến cửa!

Hai mắt của Mạch Tử Ồn Ào vừa mở, ánh mắt ngưng tụ lại, dao găm xuất hiện, giai điệu truyền đến trong tai lại càng thêm sôi sục!

Sau khi tạm biệt với Tiểu Sửu Hoàng, tâm trạng của Hàn Tiểu Yêu không tệ, cô tham gia “Chúng thần di tích chi chiến” không phải lý do gì khác ngoài việc muốn nhìn khuôn mặt của chàng trai kia nhìn thấy cô ở trên chiến trường.

Hàn Tiểu Yêu không biết vì sao mình lại có suy nghĩ như vậy nhưng nghĩ đến sau này sẽ gặp Tiêu Phàm trên chiến trường, tâm trạng của cô luôn có chút gì đó là lạ, có chút chờ mong lại có chút sợ hãi.

Nếu như hắn không nói hai lời đã ra tay xử lý mình thì sao?

Nghĩ đến đó, Hàn Tiểu Yêu thật sự có chút luống cuống.

Nhưng bây giờ hoảng loạn thì có ích lợi gì, gặp mặt rồi nói sau.

Mặc dù đã suy nghĩ thoải mái nhưng Hàn Tiểu Yêu vẫn nắm chặt nắm đấm, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hắn không phải người máu lạnh như vậy, hắn khong phải người máu lạnh như vậy…

Nhắc đến cũng lạ, từ sau khi Hàn Tiểu Yêu gặp được gã Tiểu Sửu Hoàng kì quái kia trong rừng rậm, cô liền không đụng phải người của trận doanh Ác Ma lần nào nữa.

Thế là cô tiến thẳng về phía Bắc, bởi vì cô cảm thấy Tiêu Phàm đang ở phía đó.

Hả? Bên kia có thật nhiều người!

Nhưng hình như đều là kẻ địch, bọn họ sẽ không xông đến xử lý cô chứ?

A? Đây không phải Hổ Nữu sao? Nếu như có Hổ Nữu ở đây, mình chỉ cần nói rõ nguyên nhân với cô ấy, bọn họ nhất định sẽ thả mình đi, dù sao thì mình cũng không phải đến để chiến đấu.

Mang suy nghĩ như vậy, Hàn Tiểu Yêu bước nhanh tới phía đó.

Nhưng cô còn chưa đi được mấy nước, một người chơi mang sát khí cuồn cuộn lao về phía cô, ID trên đầu chính là “Mạch Tử Ồn Ào”.

…

Tuy nói “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” đều là sát thủ nhưng Mạch Tử Ồn Ào cảm thấy người chân chính được xưng tụng như là sát thủ chỉ có hắn mà thôi.

Bởi vì người ra tay nhanh nhất trong “Hoàng Hạ Tứ Kiệt”.

Võ công trong thiên hạ dựa vào tốc độ mà quyết định, nếu có thể giết người chỉ trong chớp mắt, sao phải tốn nhiều công sức giày vò nữa.

Mà kỹ năng thiên phú “Cao Tần Luật Động” của cậu ta lại càng bộc lộ xuất sắc ở điểm này.

Chương trướcChương tiếp