favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 792: Cứu Viện

Chương 792: Cứu Viện

Có thể dưới tình huống kẻ địch không nhận ra mà gây ra vết thương trên người hắn, dẫn đến bộc phát, ngoại trừ ra tay thật nhanh có thể làm được, còn cái gì có thể giải thích được nữa?

Giai điệu trong tai vang lên, máu trong cơ thể Mạch Tử Ồn Ào không ngừng chảy mạnh, tay đang cầm dao găm run run hưng phấn, cậu ta muốn ra tay giết chết cô gái trước mắt này, sự chờ đợi quá lâu dẫn đến cảm giác khó chịu.

Cao Tần Luật Động!

…

Mạch Tử Ồn Ào? Trợ thủ đắc lực của Tiểu Sửu Hoàng?

Trời ạ! Sao mình xui xẻo vậy, tại sao lại bị sát thủ trong trò chơi này nhắm đến chứ!

Trong đầu Hàn Tiểu Yêu vụt qua một suy nghĩ, Mạch Tử Ồn Ào liền nhanh chóng hướng dao găm về phía cô!

Ánh mắt của Mạch Tử Ồn Ào lúc này vô cùng khát máu, bởi vì cậu ta đã nhìn thấy cảnh Hàn Tiểu Yêu bị chém vài đao, tuyệt vọng ngã trong vũng máu!

Tâm trạng vô cùng sung sướng, máu trong cơ thể của Mạch Tử Ồn Ào trở nên nóng hổi, lỗ chân lông cũng theo đó mà nở to ra, hơi thở ồ ồ nặng nề.

Nhưng đúng lúc này, đầu mũi cậu ta ngửi thấy một mùi hương khác lạ, mùi hương này khiến cho cậu ta run lên, mũi dao đang đưa ra bất ngờ dừng lại.

Bởi vì mùi rượu quen thuộc này, khiến cho cậu ta nhớ đến thú nhân khiến người ta run sợ Lam Viêm mà cậu ta gặp trong trận doanh Thú Nhân.

Nhưng Mệnh Phàm còn đang ở nơi xa kia bàn luận mấy việc vặt nhàm chán với đám người kia? Sao có thể để ý đến chỗ này chứ?

Thế là dao găm trong tay Mạch Tử Ồn Ào lại lần nữa đâm ra ngoài!

Nhưng mũi dao còn chưa nhô ra thêm được chút nào, Mạch Tử Ồn Ào đã không thể nò đưa ra thêm được nữa…

Trên tóc mái rơi xuống mấy sợi tơ trắng, theo quán tính có hơi bay lên, còn chưa kịp rủ xuống.

Sợi tơ mềm theo gió bay về phía sau, đôi mắt màu đỏ rượu hiện lên rõ ràng trước mắt Mạch Tử Ồn Ào.

Bị đôi mắt mỹ lệ như vậy nhìn chằm chằm, Mạch Tử Ồn Ào lại không hề có chút tán thưởng nào, mặc dù tiếng vang trong tai vẫn vang lên không ngừng nhưng máu trong người của Mạch Tử Ồn Ào như dừng hết lại, giống như bị đông cứng lại.

Sự chuyển động trên người của Mạch Tử Ồn Ào vốn đã quen, lúc này lại dừng lại một cách kỳ dị, chỉ vì người trước mắt đang chăm chú nhìn cậu ta.

Một luồng khí lạnh lẽo bủa vây cơ thể của Mạch Tử, khiến cho cậu ta không dám động đậy.

Cậu ta luôn cảm thấy nếu lúc này cậu ta cử động lung tung sẽ khiến cho bản thân bị nguy hiểm.

Điều khiến cho Mạch Tử Ồn Ào sợ nhất chính là lưỡi dao sắc bén cậu ta đang cầm trên tay phải, bị hai ngón tay trắng noãn kẹp lấy, đây cũng chính là nguyên nhân cậu ta không thể nào đẩy lưỡi dao ra thêm được nữa.

…

Hàn Tiểu Yêu chỉ cảm thấy trước mặt mình xuất hiện một vòng sáng màu trắng, một bóng người xuất hiện trước mặt cô, giúp cô đỡ lấy một kích trí mạng, bóng người phóng khoáng này khiến cho cô có chút rung động.

Nhưng Hàn Tiểu Yêu cũng rất nghi hoặc nhìn người này, bởi vì bóng lưng này rất quen thuộc, mà màu trắng như tuyết kia lại lạ lẫm như vậy.

…

Ở phía xa, cây quạt trong tay Bạch Y Công Tử ngừng lại, hắn ta kinh ngạc nhìn phía trước, vô cùng khó tin: “Nhanh thật!”

Phá Quân cũng đồng ý với lời nói của Bạch Y Công Tử: “Ừm, nhanh thật, chỉ trong chớp mắt đã đến phía Mạch Tử Ồn Ào.”

“Hắn lại chặn lại Mạch Tử ra tay sao?!”

Lúc này Bạch Y Công Tử cuối cùng cũng thoát khỏi sự khiếp sợ với dải ánh sáng màu trắng nhưng lại càng thêm kinh ngạc bởi vì hắn ta hiểu rõ vô cùng lực công kích của vị đồng nghiệp kia khi chiến đấu.

“Nhưng mà đây không phải là đòn công kích bình thường của Mạch Tử, cái hắn chặn lại chính là kỹ năng sở trường của Mạch Tử, Cao Tần Luật Động. Khi thi triển Cao Tần Luật Động nhanh đến mức không thể nhìn thấy bóng hình, thế mà hắn có thể dùng tay bắt được chiêu này.”

Phá Quân đứng cạnh Bạch Y Công Tử bổ sung thêm một câu, Bạch Y Công Tử không nói nữa, chỉ hít vào một hơi thật sâu.

“Quan trong hơn là, động tác tay này của Mệnh Phàm không hề có dấu hiệu của việc sử dụng bất kỳ kỹ năng nào cả, chỉ dùng hai ngón tay đã kẹp được dao găm của Mạch Tử, thực sự quá khoa trương rồi.”

Cây quạt của Bạch Y Công Tử rốt cuộc bắt đầu chuyển động, nhanh chóng thu lại thành một khối, bỗng nhiên đưa ra nện vào trên đầu của Phá Quân!

“Tên ngốc đầu gỗ này lập tức ngậm miệng lại cho tôi! Không ngờ cậu lại thích nói lảm nhảm như vậy! Nói ít một chút thì chết người à! Có phải nhất định phải dọa chết người khác thì mới bằng lòng yên lặng không!”

…

Bây giờ Mạch Tử Ồn Ào quả thật có cảm giác bị dọa chết rồi, cậu ta cảm thấy đối mặt với Mệnh Phàm không phải là một trải nghiệm tốt, bởi vì nhìn thấy con mắt màu đỏ này khiến cậu ta hoảng loạn không thôi.

Hai ngón tay kẹp lấy dao găm truyền đến một lực rất mạnh, vô hình trung gây áp lực rất lớn cho Mạch Tử Ồn Ào.

Làm sát thủ, cảm giác Mạch Tử Ồn Ào từ trước đến nay đều rất nhạy cảm, bây giờ bỗng nhiên cậu ta phát hiện có chút ghét cảm giác này, bởi vì quá nhạy cảm, cảm giác bị Tiêu Phàm áp bách được phóng đại ra vài lần, khiến cho cậu ta hít thở cũng khó chịu.

“Mạch Tử, cô ấy là bạn của tôi, mặc dù là kẻ thù nhưng trên người cô ấy không hề có chút địch ý nào, hi vọng là cậu đừng làm tổn thương cô ấy.”

Rốt cuộc Tiêu Phàm cũng nói chuyện, những lời này truyền vào tai Mạch Tử, khiến cho cậu ta làm ra một động tác đầu tiên sau một thời gian dài đứng yên, đó chính là không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng.

“Được rồi.”

Trả lời rất bình thản nhưng ở trên người Mạch Tử Ồn Ào lại có vẻ cực kỳ kỳ quái, bởi vì để cho Mạch Tử vốn thích hát khi nói lại bình tĩnh nói được một câu như vậy, vấn đề này vốn không hề bình thường.

Sự bình tĩnh kỳ lạ này khiến cho Mạch Tử cảm thấy vô cùng không quen nhưng cậu ta cũng không còn cách nào khác, dưới tình huống này, cậu ta phát hiện ra mình đã mất đi sự nhịp nhàng thường ngày.

…

Hàn Tiểu Yêu ngửi thấy mùi rượu đột nhiên bay ra hơi nhíu mũi, cô cảm thấy mùi vị kia có chút quen thuộc, lại nhất thời nhớ không ra, giống như là mình biết người đang quay lưng về phía mình là ai.

Nhưng được người kia bảo vệ sau lưng, Hàn Tiểu Yêu cực kỳ yên tâm.

Một câu nói ôn hòa vang lên, rốt cuộc người kia đã quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, không biết vì sao, Hàn Tiểu Yêu đỏ mặt…

“Sao cô lại đến nơi này?”

Tóc trắng, mắt đỏ.

Những điểm biến đổi này của Tiêu Phàm lập tức hấp dẫn ánh mắt của Hàn Tiểu Yêu.

Nhưng lời nói vẫn dịu dàng như cũ, vẫn khiến cô yên tâm như vậy.

Lúc Hàn Tiểu Yêu nhìn bóng dáng quen thuộc khi đang bảo vệ trước mặt mình, liền biết được mục đích của mình tham gia “Chúng thần di tích chi chiến” lần này đã đạt được, trong lòng có chút vui mừng, lại có chút ngọt ngào.

Đối mặt với sự chất vấn của hắn, Hàn Tiểu Yêu có hơi lùng túng, ậm ừ trả lời: “Cứ đi, không biết thế nào, lại đi đến nơi này.”

“À…”

Đối với câu trả lời của Hàn Tiểu Yêu, rõ ràng Tiêu Phàm hơi bất ngờ.

Bởi vì Tiêu Phàm không phải muốn hỏi cái này, mà là muốn làm rõ, cô gái hiền lành như Hàn Tiểu Yêu tại sao lại muốn tham gia chiến đấu?

Hàn Tiểu Yêu nhìn sự bối rối của Tiêu Phàm, cười một tiếng.

Tất nhiên là cô biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Phàm nhưng lý do cô tham gia “Chúng thần di tích chi chiến” làm sao Hàn Tiểu Yêu có thể nói ra chứ.

Tâm tư của một cô gái, nhất định không thể nói ra.

“Cô không thích hợp tham gia vào trận chiến này.”

Tiêu Phàm thấy vậy, liền đổi cách thuyết phục, ý muốn khuyên Hàn Tiểu Yêu rút khỏi.

“Vì sao?”

Đôi mắt đẹp đẽ của Hàn Tiểu Yêu nhìn Tiêu Phàm chăm chú, sạch sẽ mà trong suốt, vô cùng tò mò không biết Tiêu Phàm sẽ trả lời như thế nào.

“Tôi biết cô là người ôn hòa, không thích loại chuyện chém giết thế này.”

Hàn Tiểu Yêu nghe Tiêu Phàm nói, tự cảm thấy ngại ngùng, hai gò má như bị phỏng, nhanh chóng cúi đầu xuống.

…

Hổ Nữu vốn là cực kỳ lo lắng cho an nguy của Hàn Tiểu Yêu, vội vàng chạy từ xa tới, nhìn thấy Tiêu Phàm ra tay cứu Hàn Tiểu Yêu, liền thở ra một hơi.

Chương trướcChương tiếp