Nhưng nhìn thấy dáng điệu ngượng nghịu của bạn thân Hàn Tiểu Yêu khi nói chuyện với Tiêu Phàm, không biết vì sao, trong lòng Hổ Nữu cảm thấy tức giận.
“Cái tên Phàm muội muội này từ khi phá băng ra ngoài, thật sự càng trở nên khiến người khác ghét bỏ.”
Lúc này Bán Trường Miên cũng ôm Miên Miên đi tới, nhìn thấy Tiêu Phàm ở phía xa, cũng cùng quan điểm với Hổ Nữu: “Tôi cũng cảm thấy vậy, thật sự là tên tồi. Miên Miên, chị hỏi em, em có cảm thấy như vậy không?”
Miên Miên nhìn cây kẹo phía xa xa, chỉ cảm thấy cây kẹo que này khiến người khác rất thích, đầu trắng trắng, có cảm giác rất mềm mại, đôi mắt màu hồng đỏ như đá quý, lộng lẫy như vậy, hình như cũng chẳng có gì không tốt.
Nhưng chị họ đã cho là như vậy, Miên Miên cũng không muốn làm trái, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, nhìn dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
“Nhưng vì sao em cảm thấy anh đội trưởng lại đẹp trai hơn nhỉ?”
Ngay cả Miên Miên tuổi còn nhỏ còn hiểu việc nhìn nét mặt người khác để trả lời, không thức thời như vậy, cũng chỉ có cô gái hồn nhiên ngây thơ Xà Cơ này mà thôi.
“Em lại có thể thấy hắn đẹp trai?! Sao em lại có thể thấy hắn đẹp trai?!” Hổ Nữu nghe xong liền nổi nóng.
Hành động của Hổ Nữu khiến cho Xà Cơ không hiểu nổi, sau đó cô oan ức nói: “Đẹp trai mà…”
…
Đương nhiên, ở hiện trường có rất nhiều người không chấp nhận được hành động của Tiêu Phàm.
Vừa mới quyết định ong kế hoạch tác chiến, hắn liền chạy đi tán gái, mà lại đi cua gái bên địch, đây là chuyện gì vậy chứ!
“Mệnh Phàm! Anh coi em gái bên địch này là bạn thì cũng không sao, nhưng bây giờ chúng ta phải đi cứu Tiểu Sửu Hoàng! Anh còn lề mề đến bao giờ! Đừng mang thói quen khi anh làm Lich King vào trong chiến đấu!”
Sau khi bị đánh giá của Phá Quân về cách xuất thủ của Tiêu Phàm dọa giật mình, Bạch Y Công Tử rất không thoải mái, nhìn thấy dáng vẻ mập mờ của Tiêu Phàm cùng Hàn Tiểu Yêu, liền lập tức phát khùng.
“Xin lỗi, tôi còn có chuyện phải làm, bọn họ đang chờ tôi. Nhưng chỗ này thực sự không phù hợp để cô đến, nếu cô không có chuyện gì, tốt nhất nên rời khỏi trận chiến này đi.”
Sở dĩ Tiêu Phàm nói vậy là vì hắn nhìn ra trên khuôn mặt Hàn Tiểu Yêu không có bất kỳ khát vọng chiến đấu nào, cũng không rõ vì sao cô lại tham gia “Chúng thần di tích chi chiến”, chẳng lẽ là bị Ngọc Sinh Yên kia ép buộc phải tham chiến sao?
“Ừm, tôi hiểu rồi. Bởi vì chuyện tôi muốn làm đã hoàn thành.”
Chuyện muốn làm đã hoàn thành? Ý của cô là gì? Tiêu Phàm không hiểu cho lắm.
“A, đúng rồi. Vừa mới nghe bọn họ nhắc đến Tiểu Sửu Hoàng, suýt chút nữa tôi quên nói cho anh biết, trên chiến trường tôi có gặp Tiểu Sửu Hoàng, gã nhờ tôi chuyển đến anh một câu là gã sẽ chờ ở nơi đó, cho đến khi anh đoạt được đồ vật trong trận doanh Ác Ma mang đến…”
Tiểu Sửu Hoàng sẽ nhất quyết đứng đó chờ mình, cho đến khi mình lấy được đồ vật trong trận doanh Ác Ma đem tới?
Tiêu Phàm lặp lại câu nói của Tiểu Sửu Hoàng một lần, lại nghĩ đến hành vi cổ quái của gã, mắt sáng lên, rốt cuộc đã nhận ra cái gì đó: “Cảm ơn cô, tôi hiểu rồi!”
“Vậy bây giờ tôi đi đây, tạm biệt. Sau khi rút lui tôi sẽ cổ vũ cho anh! Anh phải biểu hiện tốt một chút đấy! Lần sau có thời gian rảnh, nhớ phải hẹn tôi đi dạo phố đó.”
Nghe Hàn Tiểu Yêu nhắc đến dạo phố, mặt Tiêu Phàm đỏ lên, nhìn chăm chú bóng hình xinh đẹp của Hàn Tiểu Yêu cho đến khi biến mất trong hoang mạc.
“Lợi hại lợi hại! Không hổ là Lich King Mệnh Phàm, chỉ dựa vào ngôn ngữ mà có thể khiến một cô gái đẹp như vậy ngừng chiến. Không đánh mà thắng cũng chỉ có người như Mệnh Phàm mới có thể làm được. Đây mới thực sự là cách tấn công cao minh nhất!”
Phá Quân nhìn bóng dáng của Hàn Tiểu Yêu phiêu tán trong gió, thởi nhẹ một hơi.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc quạt xếp đưa ra đập mạnh vào đầu hắn ta!
“Đủ rồi! Anh đừng có tiếp tục khuếch đại năng lực của Mệnh Phàm với tôi nữa! Vừa rồi anh khiến tôi hoảng sợ còn chưa đủ sao!” Bạch Y Công Tử hung hăng mắng Phá Quân.
Đưa mắt nhìn Hàn Tiểu Yêu đi xa, Tiêu Phàm lại lần nữa xoay người lại, nói với đám người: “Kế hoạch có thay đổi, chúng ta đi đến phía tây trước, đi chăm sóc mấy thú nhân kia.”
“Đợi đã, không phải đã bàn chúng ta sẽ đi cứu đại ca Tiểu Sửu Hoàng của Huyết Tinh Ma Thuật Xã chúng tôi sao?”
Bạch Y Công Tử hiển nhiên bất ngờ trước quyết định thay đổi kế hoạch của Tiêu Phàm.
“Không cứu được.”
“Không cứu được? Vì sao không cứu được!”
“Bởi vì Tiểu Sửu Hoàng cũng không cần chúng ta đi cứu. Vừa rồi cô gái kia mới truyền lại lời của đại ca các anh cho tôi, gã không nói tôi đến cứu gã, mà là muốn tôi tới chiến trường lấy một vật.”
“Thứ gì?”
“Đồ thuộc về chúng ta.”
“Này này này, Mệnh Phàm anh có thể giải thích rõ một chút không, rốt cuộc là có ý gì?”
“Đại ca Tiểu Sửu Hoàng của anh nói như vậy với tôi, nếu như không rõ, anh có thể tự mình đi hỏi gã đi.”
Bạch Y Công Tử nghe Tiêu Phàm nói để hắn ta tự mình đi tìm Tiểu Sửu Hoàng để hỏi, trong lòng run lên, có chút không tự nhiên.
Tiểu Sửu Hoàng dặn dò bọn họ nghe theo chỉ huy của Tiêu Phàm, tuy trong lòng Bạch Y Công Tử cũng có suy nghĩ khác nhưng cũng không dám nhiều lời, huống chi là cái này.
“Mệnh Phàm, anh chắc chắn đây là ý của đại ca chúng tôi chứ?”
“Đúng rồi, cho nên gã mới dặn các anh nghe theo lời tôi.”
Bạch Y Công Tử trầm tư một lúc, khẽ thở dài một hơi.
“Được rồi, không thể chậm trễ nữa, chúng ta đi thôi!”
…
Đội ngũ Ác Ma bắt đầu tản ra từ Hoang Mạc, chia thành Tiêu Phàm chỉ huy một tiểu đội, Nhện Độc lãnh đạo một đại đội đi về phía tây.
Phía tây thảo nguyên…
“Kế hoạch phát triển vô cùng thuận lợi, Thời Vũ Hoàn thông qua tinh thạch báo cáo với chúng ta, đội cậu ta dựa vào dự báo của chiêu “Thế Giới 2D” của Thời Vũ Hoàn đã tiêu diệt được mấy đội ngũ cỡ nhỏ trên đường đi.”
Tịch Dương nhìn Tiêu Phàm đang tiến gần về phía mình, chạm rãi nói.
Loại cảm giác được kề vai sát cánh cùng với Tiêu Phàm này, thật sự là quá lâu rồi chưa cảm nhận được, Tịch Dương có chút hoài niệm với nó.
“Thôi, đây chẳng qua là dọn dẹp đám cặn bã da lông, đáng để đắc ý như vậy sao?”
Lời lẽ chua ngoa như vậy, chỉ có thể là Bạch Y Công Tử, trong mắt hắn ta, việc tiêu diệt đám tiểu tốt trên đường đi về phía tây kia căn bản không đáng nhắc đến.
“Không bước từng bước sao có thể đi được ngàn dặm, không có sông ngòi sao có thể làm nên biển lớn, thế lực của chúng ta ít ỏi, bây giờ cũng chỉ có thể phát triển từ bé đến lớn, dần dần cải thiện về lực lượng.”
Tiêu Phàm cũng không tức giận với sự trào phúng của Bạch Y Công Tử mà chỉ nhìn về phương xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Tịch Dương, bây giờ chúng ta đã tìm thấy mục tiêu chưa?”
Lúc này bọn Tiêu Phàm đã đi vào phía tây, mục tiêu muốn tìm chỉ có 2 thứ, đó chính là Reginald của công hội Chiến Minh và Thái Thập Tam của bang Long Hổ.
Hai mắt Tịch Dương nhắm nghiền lại, cùng cảm ứng với liệp ưng bay lượn trên bầu trời sau đó nói với Tiêu Phàm: “Tạm thời vẫn chưa thấy.”
“Thật sao? Vậy chúng ta càng phải tiến tới…”
“Chờ một chút!” Tịch Dương bỗng nhiên hô lên một tiếng.
“Sao vậy?”
“Anh Phàm, ngay trước chúng ta hai dặm có một đại đội nhân mã xuất hiện!”
“Hả? Là người nào dẫn đội?”
“Tạm thời chưa rõ mục tiêu. Nhưng em có hơi lo lắng, nếu hai công hội lớn trong trận doanh Thú Nhân liên hợp lại thành một, sẽ tạo thành phiền phức lớn cho chúng ta.”
“Hai công hội liên hợp thành một? Tịch Dương, cậu quá lo lắng rồi.”
“Xin chỉ giáo.”
“Hai bọn họ không hợp nhau, sẽ không liên hợp lại đâu.”
Nhớ đến đoạn thời gian mình bị Quân Sư Xấu Bụng lừa gạt đến trận doanh Thú Nhân, trên mặt Tiêu Phàm xuất hiện một nụ cười bí ẩn.
Đối với sự giải thích của Tiêu Phàm, Tịch Dương có chút không hiểu, từ sau khi Tiêu Phàm phá băng ra ngoài, lời nói liền trở nên có chút thần bí, việc này khiến cho hắn ta có hơi không quen. Nhưng Tịch Dương cũng không vì vậy mà cảm thấy bài xích bởi vì sự tự tin trong những lời nói mà hắn ta không hiểu kia khiến hắn ta yên tâm đến lạ thường.