favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 795: Lời Mời Quyết Đấu

Chương 795: Lời Mời Quyết Đấu

Lừa gạt tình cảm sao?

Quân Sư Xấu Bụng lại lần nữa nhìn lướt qua nét mặt đơn phương kia của Thái Thập Tam, thở dài.

“Đại thiếu gia, người kia chính là Mệnh Phàm.”

“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa! Mọi người xông lên! Xử lý kẻ thù của chúng ta!”

Cậu thanh niên vung kiếm trong tay lên, làm như muốn vọt tới phía trước.

“Dừng! Ai cho anh quyền chỉ huy!”

Thái Thâp Tam cầm ống thép chỉ về phía cậu ta, cậu thanh niên lập tức sợ hãi: “Em làm gì vậy, Thập Tam Muội!”

“Thập Tam Muội cái em gái anh! Anh còn muốn tôi nói mấy lần nữa! Anh phải gọi tôi là đại tỷ! Còn nữa, bang Long Hổ là do tôi quyết định, anh hô to gọi nhỏ cái gì!”

“Nhưng hắn là kẻ thù của chúng ta!”

“Đúng, đại tỷ, bây giờ đội của Tiêu Phàm đối mặt với đội của chúng ta, về quân số chúng ta chiếm ưu thế, sao không ra tay rồi tóm gọn bọn họ?” Quân Sư Xấu Bụng cũng phụ hoa thêm.

“Chú nói được hay tôi nói được! “Chúng thần di tích chi chiến” thắng lợi? Ai thèm quan tâm những điều này! Nếu như các người làm loạn, khiến Phàm ca có ấn tượng xấu với tôi, ai chịu trách nhiệm?!”

“Hoang đường! Thập Tam Muội! Sao em có thể vì một tên đàn ông thô lỗ không biết từ đâu chạy đến liền bỏ rơi tương lại tốt đẹp của bang Long Hổ chúng ta chứ!”

“Gọi tôi là đại tỷ! Mà anh lại còn nói Phàm ca là tên đàn ông thô lỗ, muốn chết hả!”

…

“Lợi hại thật, chỉ lên tiếng chào hỏi thôi liền khiến cho quân địch đại loạn, không hổ là Lich King Mệnh Phàm!”

Nhìn qua tình huống hiện giờ của bên Thái Thập Tam.

Phá Quân lại không kìm được mà khen một câu.

Mà nghênh đón hắn ta vẫn là chiếc quạt xếp của Bạch Y Công Tử: “Im miệng! Tôi cảm thấy hình như gần đây anh rất thích khen Mệnh Phàm! Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!”

Việc nảy sinh tranh chấp trong bang Long Hổ như Phá Quân nói cũng đã trong kế hoạch của Tiêu Phàm nhưng lúc này lại xảy ra một sự thay đổi. Sự thay đổi kia chính là nhiều ra mười hai tên mà Tiêu Phàm không biết.

Căn cứ vào thái độ của Quân Sư Xấu Bụng với bọn họ, Tiêu Phàm cảm thấy những người này có địa vị khá cao trong bang Long Hổ, mà bọn bọ lại có địch ý rất sâu với Tiêu Phàm.

Sự địch ý này khiến cho Tiêu Phàm hơi không hiểu, hắn không nhớ mình đã đắc tội đám người này ở đâu.

Nhưng cũng may là Thái Thập Tam vẫn có địa vị như cũ trong bang Long Hổ, vậy nên kế hoạch của hắn vẫn có thể thực hiện như cũ.

…

“Tôi nói, các người đã thương lượng xong chưa?”

Nhìn sang phía bang Long Hổ, Tiêu Phàm chậm rãi nói.

“Còn thương lượng cái gì nữa! Thập Tam Muội! Chúng ta mau nhanh lên! Một mẻ hốt trọn hết bọn chúng!”

“Đúng vậy, đại tỷ bây giờ là thời cơ tốt nhất để chúng ta bắt lấy Mệnh Phàm!”

“Các người đều im hết cho tôi! Làm thế nào tôi tự biết!”

Thái Thập Tam tức giận khiến cho Quân Sư Xấu Bụng và mười hai người thanh niên kia yên tĩnh trở lại

Không quá nửa giây sau, Thái Thập Tam lại lần nữa biến trở lại bộ dáng mê muội kia: “Chúng ta đương nhiên là không thể khiến cho Phàm ca có ấn tượng xấu rồi, mượn cơ hội này để biểu lộ tình yêu của tôi, để cho anh ấy hiểu rõ, ai mới là tình yêu đích thực của anh ấy!”

Nhìn thấy em gái bày ra vẻ mặt si rình như thế, mấy người thanh niên kia triệt để tức giận: “A! Tôi thật sự không nhịn được! Tôi muốn quyết đấu với tên mặt trắng chỉ biết nói lời đường mật để lừa gạt con gái!”

Thái Thập Tam lại định quát hắn ta một tiếng, không ngờ Tiêu Phàm lại chen vào: “Tôi cũng đang có ý này, thực ra tôi và mọi người trong bang Long Hổ đều là bạn, nếu như chỉ vì ‘Chúng thần di tích chi chiến’ mà đánh nhau, chẳng phải là ảnh hưởng đến hòa bình sao. Nhớ lần trước khi chúng ta cùng làm nhiệm vụ, lúc mâu thuẫn với Chiến Minh cũng dùng quyết đấu để giải quyết, lần này vẫn như cũ chứ?”

Nhìn khuôn mặt ôn hòa của Tiêu Phàm, trong lòng Quân Sư Xấu Bụng oán thầm, Mệnh Phàm, tôi nhìn cậu dáng vẻ đĩnh đạc không ngờ cũng xảo quyệt như tôi vậy.

Quyết đấu?! Nghĩ thì hay lắm! Bang Long Hổ chúng ta tuyệt đối chiếm ưu thế, chỉ cần ra lệnh một tiếng liền có thể dựa vào số lượng nuốt hết đám người này, dựa vào cái gì muốn quyết đấu chứ!

Quân Sư Xấu Bụng vừa định mở miệng bác bỏ, kết quả là Thái Thập Tam lại vô cùng hưng phấn chỉ mười hai tên thanh niên bên mình hô to: “Mấy tên hèn nhát các người, nhìn thấy không, đây chính là Phàm ca người mà Thái Thập Tam tôi thích, người ta lịch lãm như thế, đâu giống như các người, có việc gì thì làm ầm ĩ lên, giống như mấy đứa trẻ con vậy.”

Mấy người thanh niên kia nghe Thái Thập Tam thổi phồng về Tiêu Phàm, lại nhìn thấy bộ dáng sùng bái không thôi của Thái Thập Tam đối với Tiêu Phàm, cơn ghen bốc lên: “Hắn có gì hơn người, không phải chỉ là tên ăn bám sao?! Chúng ta sẽ xử lý hắn trong lần quyết đấu này! Để em mở mang kiến thức về sự lợi hại của bọn anh!”

“Này! Này! Này! Các thiếu gia, sao chúng ta phải quyết đấu chứ?! Trực tiếp tiến đánh, nuốt trọn cả bọn liền một lần không được sao?”

Quân Sư Xấu bụng nhìn thấy nhóm thanh niên đang hứng khởi, vô cùng hoảng hốt, vội vàng khuyên nhủ.

“Quân Sư Xấu Bụng, chú đừng nói nữa! Thái Thập Tam nói không sai, dựa vào nhiều người mà nuốt trọn bọn hắn thật sự không có chút đàn ông nào, tôi muốn tự tay giải quyết tên mặt trắng này trước mặt em gái!”

Nhìn bộ dáng đầy nhiệt huyết của đám thanh niên kia, Quân Sư Xấu Bụng cực kỳ buồn bực gãi đầu, nghĩ thầm mấy tên nhóc quỷ này dù là nam hay nữ, quả thật đều khó hầu hạ!

Quân Sư Xấu Bụng thấy không thể nào ngăn cản được, chỉ có thể thuận theo mấy ông bà chủ nhỏ này làm liều nhưng trong lòng vẫn tính toán bước tiếp theo.

Quyết đấu?

Chẳng lẽ Mệnh Phàm muốn dùng một trận đấu để ép bang Long Hổ chúng ta rút quân? Hắn nghĩ hay thật đấy! Không thể không thừa nhận rằng lực chiến của Mệnh Phàm khi solo rất mạnh, chúng ta sao có thể mắc mưu của hắn được?

Tiêu Phàm nhìn Thái Thập Tam và đám thanh niên đã kích động kia, trên mặt của Quân Sư Xấu Bụng lại âm trầm không rõ đang suy nghĩ cái gì, hắn thầm nghĩ trong lòng, tên bỉ ổi kia quả thật khó chơi nhưng kế hoạch của mình không thể để gã cản trở được.

Vậy nên Tiêu Phàm trực tiếp ném ra một đòn hiểm, khiến cho lời mời quyết đấu này không thể từ chối được.

“Tôi biết dựa vào thực lực của tôi mà đấu một với các người có vẻ hơi bất công, vậy bây giờ tôi một mình thi đấu cùng với Thái Thập Tam và Tứ Đại Hộ Pháp của bang Long Hổ các người cộng thêm với mấy thanh niên này thế nào?”

Bạch Y Công Tử nghe lời Tiêu Phàm nói, lập tức kinh hoàng nói không ra lời, nghĩ thầm Mệnh Phàm này cũng quá khinh người rồi, vậy mà định 1 vs 17 sao!

Liền ngay cả Quân Sư Xấu Bụng đang suy nghĩ làm sao thuyết phục Thái Thập Tam hạ lệnh toàn quân tiến lên tiêu diệt Tiêu Phàm cũng triệt để bị Tiêu Phàm chọc giận!

Tên Mệnh Phàm đáng chết này, thật là khinh người quá đáng, dám coi thường thực lực của bang Long Hổ sao! Nếu cậu đã muốn quyết đấu thì tôi sẽ đánh với cậu một trận, đừng cho là chúng tôi sẽ không dám tiến lên cùng lúc, nếu cậu đã muốn đi chết, vậy làm “bạn tốt” chúng tôi nhất định sẽ thành toàn cho cậu!

Huống hồ, nếu có thể mượn cơ hội lần này trực tiếp đè lên đầu Mệnh Phàm, về sau đi diệt tàn đảng của hắn sẽ thuận lợi hơn không ít. Giết giặc phải giết vua trước, cũng có thể xem như một diệu kế. Quan trọng nhất là cuộc quyết đấu này cũng không có các cược gì cả, chúng ta cũng không có tổn thất gì hết.

“Ha ha, Mệnh Phàm, quả nhiên là cậu rất khí phách. Cậu tự tin về bản thân như vậy, chúng tôi cũng không ngại đồng ý với cuộc quyết đấu này. Nhưng để một mình cậu quyết đấu với chúng tôi, thực sự quá bất công rồi.” Quân Sư Xấu Bụng dùng một lúc, âm trầm nói: “Nếu không, trước tiên cậu hay đọ sức với mười hai vị thiếu gia của chúng tôi trước đi, bọn họ sớm đã mong được tranh tài một phen với cậu rồi!”

“Mệnh Phàm, đừng đồng ý với gã, rõ ràng là lão tặc này đang gài bẫy cậu!” Bạch Y Công Tử nhìn cái mặt già nua không biết xấu hổ của Quân sư Xấu Bụng phái mười hai người ra khiêu chiến với Tiêu Phàm, lập tức khó chịu kêu lên.

Chương trướcChương tiếp