favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 796: Đức Cổ Khoa

Chương 796: Đức Cổ Khoa

Tiêu Phàm lại lắc đầu với hắn ta, ra hiệu rằng không sao cả.

“Phàm ca, anh xác định không cần chúng tôi trợ giúp sao?” Tịch Dương trịnh trọng nhìn Tiêu Phàm một chút, có chút lo lắng, bởi vì có coi như hắn ta là “Truy Phong Giả” cũng không giám khoe khoang khoác lác có thể đồng thời giao đấu với mười hai người liên thủ công kích mà không bại.

“Có lẽ không cần.”

“Có lẽ?”

Tịch Dương hiển nhiên chú ý tới sự không chắc chắn trong lời nói của Tiêu Phàm, trong lòng trở nên thấp thỏm, hắn ta cảm thấy hiện giờ Tiêu Phàm như đang đánh cược nhưng với tình huống hiện giờ, bọn hắn không thể thua được, bất kỳ điều gì không chắc chắn, đều không cho phép tồn tại, hắn ta cảm thấy hẳn là Tiêu Phàm nên hiểu điều này nhưng vì sao…

“Ừm, có lẽ. Bởi vì hiện giờ tôi cũng không chắc là mình mạnh bao nhiêu…”

Vừa nói xong câu này, Tiêu Phàm lập tức đi tới chiến trường, để lại Tịch Dương đang ngạc nhiên đứng đó.

…

Đài chủ trì bên ngoài trận…

“Đội ngũ của trận doanh Ác Ma đã bắt đầu chia làm hai đường từ phía bắc tiến về phía tây nhưng tuyến đường hành quân thật sự kỳ lạ, cứ như là bọn họ có một khứu giác rất nhạy, luôn có thể gặp được những tổ đội nhỏ yếu hơn họ, thay đổi phương hướng từ từ xâm chiếm, giống như một con rắn hai đầu bắt giữ con mồi của mình trên chiến trường! Dọc theo đường đi, bọn họ đã xâm chiếm đại đa số những đội ngũ rải rác nhưng trận doanh Ác Ma có thể thuận lợi mà tiến hành tiếp sao?”

Tiểu Miêu nhìn màn hình chiến đấu lớn, hô to, từ khi Tiêu Phàm phá băng mà ra, người chơi trong trận doanh ác Ma tựa như cải từ hoàn sinh vậy.

“Ha ha, lời của cô vừa nói xong, hình như bọn họ đã gặp phải phiền toái rồi.” Bên trái của Tiểu Miêu vẫn là Crimson Rose, cô ta biến sự nhớ nhung với Phàm Tử trở thành oán niệm với Tiêu Phàm, lại biến trở thành hận thù với trận doanh Ác Ma.

Cho nên Crimson Rose không thể chịu được khi trận doanh Ác Ma thuận lợi tiến lên như vậy: “Xem ra để đội ngũ trận doanh Ác Ma có thể thuận lợi hành quân như vậy, hoàn toàn là nhờ may mắn, bây giờ vận may tiêu hao hầu như không còn, Mệnh Phàm dẫn tiểu đội kia đâm vào một đại đội. Phía trước mấy người Mệnh Phàm nhìn như là bang Long Hổ của trận doanh Thú Nhân, dựa vào nhân số của bang Long Hổ, tôi không tin rằng lần này bọn Mệnh Phàm có thể dễ dàng trốn thoát.”

“A? Bọn họ đã gặp nhau rồi sao? Vì sao Mệnh Phàm còn không mau thay đổi lộ trình, chạy quay trở lại đi?”

“Còn phải hỏi nữa sao, nhất định là hắn bị dọa sợ đến chân run cầm cập, quên cả trốn chạy chứ sao nữa. Không phải vì hắn không làm mất mặt mũi của Lich King sao, đứng đó giả thần giả quỷ, phô trương thanh thế.”

“Nhắc đến cũng lạ, phía bang Long Hổ không hề có bất kỳ động tác muốn ra tay nào, bọn họ vậy mà đang nói chuyện với nhau.” Tiểu Miêu nói đến đó, trên mặt hình xuất hiện khuôn mặt quen thuộc của Thái Thập Tam, tựa hồ nhớ lại điều gì đó, trong lòng thầm mắng một câu, đồ lolicon!

“Làm gì vậy, nhanh ra tay xử lý tên Lich King Mệnh Phàm đáng ghét kia đi!” Nhìn thấy bang Long Hổ không hành động gì, Crimson Rose giận tím mặt, mắng to.

Lúc này, trên chiến trường rốt cuộc đã có động tĩnh, thấy hai đội ngũ nhanh chóng lùi lại, một mình Tiêu Phàm bước ra, mà phía bên kia lại có hẳn mười hai người bước đến.

“Đây là tình huống gì đây?” Tiểu Miêu có chút mơ hồ.

“Hình như bọn họ đã đàm phán một hiệp nghị gì đó, hiện tại đang định tiến hành quyết đấu.” Phong Ma Tiểu Xích Lang lên tiếng.

“Quyết đấu?! Ai quyết đấu với ai?”

“Bên phía trận doanh Ác Ma hình như là Lich King Mệnh Phàm, còn bên phía bang Long Hổ kia, tất nhiên là hai người đang bước lên kia.”

““Mười hai người? Vậy thì quyết đấu cái nỗi gì chứ! Cái này căn bản là đi bắt nạt người ta mà!” Ý thức được phương thức quyết đấu, Tiểu Miêu bênh vực Tiêu Phàm.

“Trong khi đội ngũ của cô đang vào thế yếu, đối phương còn có thể đáp ứng yêu cầu tiến hành quyết đấu, đây đã là rất ‘công bằng’ rồi, cô còn muốn yêu cầu thêm gì nữa?” Phong Ma Tiểu Xích Lang chậm rãi giải thích nhưng hắn ta không nói cho Tiểu Miêu, ‘Chúng thần di tích chi chiến’ này vốn là không công bằng.

“Về phần mười hai người bang Long Hổ phái ra kia, cũng không phải nhân vật đơn giản gì, bọn họ là các anh trai của Thái Thâp Tam hội trưởng bang Long Hổ, cũng là một trong những chiến lực quan trọng của bang Long Hổ, bọn họ tự xưng là ‘Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân của bang Long Hổ’!”

“Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân?!”

Nghe được danh xưng hoa mỹ này, sắc mặt của Tiểu Miêu và Crimson Rose biến đổi, biểu lộ trên mặt đều rất kỳ quái.

Đức Quốc Cổ Khoa vs Lich King?

Trận chiến giữa muội khống và lolicon?

Thật là một thế giới hỗn loạn!

Nội tâm thuần khiết của Tiểu Liêu lại lần nữa bị mấy từ ngữ mẫn cảm này khiến cho xao động…

“Phong Ma Tiểu Xích Lang tiên sinh, ý của ngài chính là tiếp theo đây sẽ có trận đấu giữa Lich King Mệnh Phàm với đức quốc cổ khoa, à không, đức cổ khoa thập nhị nhân sao?”

“Ừm, dựa theo tình tình trước mắt thì đúng là như thế.”

“Thực lực của Lich King Mệnh Phàm chúng ta đại khái đã hiểu rõ, ngài có thể nói cho chúng tôi biết một chút về đức cổ khoa thập nhị nhân không?”

“Thời gian Đức cổ khoa thập nhị nhân tham gia ‘Tân Sinh’ khá muộn, giai đoạn trước bọn họ tăng đẳng cấp hoàn toàn là dựa vào thành viên Long Hổ bang dẫn đầu, cho nên trên phương diện chiến đấu cũng không có quá nhiều kinh nghiệm.”

“Phong Ma Tiểu Xích Lang tiên sinh, ý của ngài là cái gọi là ‘Đức cổ khoa thập nhị nhân’ thật ra chỉ là hào nhoáng bên ngoài, không thể gây ra nguy hiểm lớn cho Mệnh Phàm sao?”

“Ý của tôi không phải như vậy, tôi chỉ muốn nói là bọn họ tiếp xúc với ‘Tân Sinh’ cũng không lâu. Có thể trở thành lực lượng chiến đấu chủ yếu của Long Hổ bang, tất nhiên ‘Đức cổ khoa’ cũng có thực lực nhất định.”

“Thực lực cá nhân của bọn họ vô cùng xuất sắc sao?”

“Thực lực cá nhân của bọn họ vẫn là có, dù sao bọn họ cũng được sinh sống dưới bối cảnh gia đình như vậy, nhưng xuất sắc nhất lại không phải là thực lực cá nhân của bọn họ.”

“Vậy thì là?”

“Năng lực hiệp đồng tác chiến.”

“Năng lực hiệp đồng tác chiến?”

“Cậu biết với loại chiến đấu quy mô lớn thì quan trọng nhất chính là gì không? Đó chính là năng lực hiệp đồng tác chiến. Bởi vì cái gọi là mãnh hổ không đấu nổi đàn sói, kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi, cho nên bên trong ‘Chúng thần di tích chi chiến’, phối hợp cùng đồng đội mới là điều quan trọng. Nhưng Mệnh Phàm hiển nhiên không am hiểu điều này, cho nên hắn mới có thể dốc hết toàn lực dẫn theo đám người xé rách liên quân, đem việc đánh tan bọn họ trở thành phương thức chiến đấu với đối phương ưa thích của mình, sau đó lại sử dụng thủ pháp thói quen của mình để đánh bại kẻ địch.”

“Ý của ngài là Mệnh Phàm cũng hi vọng tiếp nhận dạng quyết đấu này?”

“Chí ít thì so với hai quân đối chọi, hắn càng ưa thích giải quyết loại trận chiến quy mô nhỏ hơn, bởi vì quy mô chiến tranh càng nhỏ, hắn càng dễ tiến hành việc khống chế cục diện.”

“Vậy ngài cảm thấy lần này Mệnh Phàm sẽ còn thu hoạch được thắng lợi cuối cùng không?”

“Tôi cũng không rõ, thực lực cá nhân của Mệnh Phàm rất mạnh, nhưng năng lực hiệp đồng tác chiến của ‘Đức cổ khoa thập nhị nhân’ cũng không phải tầm thường…”

…

Quân Sư Xấu Bụng nhìn nhóm tiểu thiếu gia chạy trong sân, trong lòng cười thầm, Mệnh Phàm, tôi không biết trong đáy lòng cậu đang tính toán điều gì, nhưng rất xin lỗi, lần này cậu nhất định tính sai rồi. Nếu để cho từng người một trong nhóm tiểu thiếu gia này đi lên đánh luân phiên với cậu, có thể chiến thắng cậu, trong lòng tôi thật sự là không chắc, nhưng bây giờ nhóm tiểu thiếu gia cùng nhau tiến lên, cậu nhất định xong đời. Phải biết là những năm gần đây nhóm tiểu thiếu gia một mực đồng tâm hiệp lực phối hợp lẫn nhau đối đầu với người nào đó, giữa bọn họ có sự ăn ý, ngay cả tứ đại hộ pháp bang Long Hổ chúng tôi cũng phải thán phục.

Vui sướng trong lòng Quân Sư Xấu Bụng lại không thể tiếp tục, bởi vì Thái Thập Tam ở bên cạnh cực kì không đúng lúc mà hò hét cổ vũ Tiêu Phàm: “Phàm ca cố lên! Phàm ca tất thắng!”

Chương trướcChương tiếp