Nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của Thái Thập Tam, Quân Sư Xấu Bụng nhíu mày: “Đại tỷ, chị làm sao có thể cổ vũ tinh thần người khác, hủy diệt uy phong của mình như vậy? Còn nữa, chị chắc hẳn phải biết khi nhóm tiểu thiếu gia liên kết lại cùng một chỗ, lực lượng sẽ rất kinh khủng, chị cảm thấy lần này Mệnh Phàm còn có thể thắng sao?”
Đối mặt với chất vấn của Quân Sư Xấu Bụng, Thái Thập Tam cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp hùng hồn đáp lại: “Hừ! Vì sao lại không thể, anh ấy chính là người đàn ông mà Thái Thập Tam tôi nhìn trúng đó!”
…
Đúng vậy, Tiêu Phàm cũng không cảm thấy hắn sẽ thất bại trong cuộc quyết đấu này, bởi vì trước đó, hắn đã bỏ ra cái giá cực lớn.
Ánh sáng trong bóng đêm, vì sao nhiệm vụ kia lại xuất hiện, đến nay Tiêu Phàm vẫn không hiểu, hắn thậm chí không rõ sự việc hắn trải qua bên trong bóng đêm vô tận này rốt cuộc là vì cái gì.
Nhưng hắn lại nhớ kỹ thời điểm hắn tiếp nhận cái nhiệm vụ buồn nôn đến cực điểm này, là cân nhắc từ việc gì…
Là vì thu hoạch đủ để thay đổi lực lượng càn khôn đó!
Mạo hiểm càng lớn, ích lợi càng lớn, hi vọng người không có gạt mình.
Tiêu Phàm nói với Tịch Dương, hắn không biết bây giờ rốt cuộc mình mạnh cỡ nào, đó cũng không phải là lời bịa đặt, mà là tình huống thật sự của Tiêu Phàm lúc này.
Vì tiếp nhận nhiệm vụ này, Tiêu Phàm phải bỏ ra sự đánh đổi mà trước nay chưa từng có.
Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, Tiêu Phàm cảm thấy những gì mình thu hoạch được ít nhất phải xứng đáng với nỗ lực mình bỏ ra.
Vũ khí mà Tiêu Phàm mang theo để phòng ngự đã triệt để hóa thành tro tàn, bánh xe hắc ám Colt còn chưa kịp chuẩn bị đã biến mất, thanh kiếm Ảm Long Minh Viêm đi rồi, Frostmourne cũng đi rồi, ngay cả trang bị dự bị trong hành trang trong lúc Tiêu Phàm tiếp nhận nhiệm vụ cũng đã bị nuốt vào trong bóng tối.
Nếu nói vũ khí phòng ngự chỉ là vật ngoài thân, nhưng toàn bộ kỹ năng bị rửa trôi hết, vậy thì có chút nghiêm trọng.
Kĩ năng thiên phú không có, kỹ năng danh hiệu không có, ngay cả Chuyên Tinh Thân Sĩ luôn luôn kiêu ngạo trong đám kỹ năng cũng mất rồi, tình huống này đơn giản như bị tẩy sạch.
Có thể lưu trữ lại, chỉ có nhưng kỹ năng phái Thục Sơn, cũng không biết có phải bởi vì kỹ năng phái Thục Sơn thuộc về hiện thế tuyệt học hay không.
Trừ cái đó ra, còn có kỹ năng cổ quái bên trong trận “Hạo kiếp” vẫn còn tồn tại.
Ngoài việc nó khiến Tiêu Phàm cảm thấy thần kỳ, thì trong lòng cũng có chút quái dị.
Mặt khác mười ngàn điểm giá trị PK mà Tiêu Phàm vô cùng hao tâm tốn sức có được, cũng vì hiến tế trong trận kì lạ này mà mất sạch.
Mà những gì đạt được do những thứ bị mất kia, chính là đẳng cấp được tăng lên cùng mấy kỹ năng mới nhất.
Đẳng cấp tăng liền ba cấp, khiến đẳng cấp của Tiêu Phàm lên đến cấp 49, Tiêu Phàm cảm thấy lần này hẳn là mình đã trở thành người có đẳng cấp cao nhất trong server trong nước.
Dù sao cao nhân cấp 50, ở trong server trong nước Tiêu Phàm còn chưa từng nghe qua.
Có điều khiến hắn để ý hơn chính là bên trong thanh kỹ năng của hắn mới xuất hiện một số kỹ năng.
Bọn chúng cũng không nhiều, chỉ có chút ít mấy cái. Cùng với một đám kỹ năng Thục Sơn gộp lại, cũng không thích đủ đến 20 kỹ năng, nhưng so sánh chúng nó với đống kỹ năng “tạp kỹ” như Chuyên Tinh Thân Sĩ cực kì khó dùng kia thì đơn giản thực dụng mạnh mẽ hơn nhiều!
Cho nên trước đó Tiêu Phàm mới có thể chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy dao găm, ra tay ngăn cảm đám lúa mạch ồn ào làm bị thương Hàn Tiểu Yêu.
Vì đã quen thuộc với những kỹ năng mới có này, Tiêu Phàm quyết định chủ động nghênh chiến.
“Đức cổ khoa?”
Tiêu Phàm nhìn những tiểu nam sinh trước mắt này, lông mày nhướn lên, mặt mỉm cười, nụ cười này có chút cân nhắc, màu đỏ thắm ẩn ẩn trong hai mắt đang nháy.
“Tên khốn nạn lừa gạt tình cảm của muội muội bọn tôi cười cái gì mà cười!” Nhìn thấy nụ cười của Tiêu Phàm, nhóm tiểu nam sinh chợt cảm thấy phiền chán, trực tiếp chửi ầm lên với Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cũng không tức giận, chỉ là nhìn bọn họ rồi hồ nghi hỏi: “Các cậu là tộc Ác Ma?”
“Anh làm sao mà biết được?!”
“Ha ha, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi. Bộ dáng muội khống nghiêm trọng của các cậu, không có lý gì lại không bị hệ thống sàng lọc ‘người chơi may mắn của Tân Sinh’. Có điều với cá nhân tôi mà nói, thật sự vô cùng chán ghét phản đồ trong trận doanh Ác Ma…”
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm đã dậm chân vọt về phía trước, vẻ mặt của mọi người ở giữa sân trong nháy mắt trở nên vô cùng chấn động, bởi vì một cái chớp mắt, nắm đấm của Tiêu Phàm đã nện lên bụng cái người kia của “Đức cổ khoa thập nhị nhân”…
Cuồng phong đi qua, trong tầm mắt mọi người bỗng xuất hiện một vầng ánh sáng trắng. Ngay sau đó một tiếng vang trầm bỗng nhiên vang lên, một người bên trong “Đức cổ khoa thập nhị nhân” bị Tiêu Phàm cho một quyền mà bay ra ngoài, nặng nề té trên nền đất, một đám bụi mù tung lên.
Tất cả mọi việc đột nhiên xảy ra như thế, khiến cho biểu lộ trên mặt mọi người, vẫn ngưng đọng như trước đó.
“Cậu có thấy rõ chyện gì xảy ra không?”
Chẳng biết lúc nào, cây quạt của Bạch Y Công Tử đã ngừng lắc lư, kinh ngạc nhìn về chiến trường.
“Rất nhanh, lúc hắn ra tay ngăn lại Mạch Tử, khi đó tôi còn tưởng rằng là ảo giác, xem ra bây giờ Mệnh Phàm thật sự có thực lực. Chỉ với tốc độ di chuyển này, chắc rằng không có ai trong ‘Tân Sinh’ có thể bằng.”
Phá Quân vẫn là đàng hoàng nói những lời khoa trương như cũ, nhưng lần này Bạch Y Công Tử lại không vì thế mà móc ra thanh quạt xếp của hắn ta, bởi vì trong nội tâm hắn ta cũng công nhận lời nói của Phá Quân.
“Cậu cảm nhận được hắn sử dụng kỹ năng sao?”
Sở dĩ Bạch Y Công Tử nói như vậy, là hắn ta hoàn toàn không có phát hiện ra trong quá trình Tiêu Phàm vừa mới bắn vọt kia có sử dụng những thủ đoạn khác để hỗ trợ, nếu là đơn thuần chạy lại có thể có được tốc độ như vậy, thì sẽ vô cùng kinh khủng.
Cho nên Bạch Y Công Tử mong muốn Phá Quân có thể nói cho hắn ta biết chút gì đó, dù là dùng một cái cớ để an ủi tinh thần của hắn ta cũng được.
Có điều thật đáng tiếc, Phá Quân vẫn là thành thật như thường ngày.
“Tôi không nhìn thấy Tiêu Phàm sử dụng kỹ năng gì, thông thường khi Tiêu Phàm sử dụng những phương pháp để gia tốc, bước chân dưới chân sẽ có quy luật nhất định, thường thấy nhất chính là bước nhảy vô cùng ưu nhã giống như vũ đạo, nhưng bước chân hôm nay của Tiêu Phàm lại vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến thuần túy, vậy chỉ là thuần túy mà chạy.”
Phá Quân ngay thẳng, khiến nội tâm Bạch Y Công Tử vô cùng đau thương, cũng may lúc này Tịch Dương phát biểu ý kiến của mình, mới khiến cho Bạch Y Công Tử có tiếp nhận tốt đối với tất cả những chuyện xảy ra trước mắt.
“Nếu như không sử dụng bất luận kỹ năng gì để hỗ trợ bắn vọt, tốc độ di chuyển của người chơi trong game hẳn là tương đồng với hiện thực. Trong hiện thực Phàm ca hiển nhiên không làm được đến mức này, cho nên tôi cảm thấy chắc hẳn anh ấy đã sử dụng kỹ năng tương ứng, chỉ có điều hắn sử dụng kỹ năng bị động, khi anh ấy chạy, kỹ năng sẽ tự động có hiệu lực. Mặt khác, khi Phàm ca chạy, tôi vẫn nhận ra một chút gì đó không bình thường, chân của anh ấy dường như đạp lên thứ gì đó, giống như gợn sóng, sinh ra từng vòng từng vòng gợn sóng…”
Đạt được một kích, Tiêu Phàm cũng không đi nhìn một chút thành quả của mình.
Mà chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm nắm đấm của mình, hồi tưởng lại cảm giác thoải mái trong nháy mắt khi mình vừa mới ra quyền, ánh mắt bỗng nhiên trở nên hưng phấn.
Xem ra lần nỗ lực này đã đạt được thu hoạch đáng giá!
Sau khi kết toán nhiệm vụ “Ánh sáng trong bóng đêm”, những kỹ năng mà Tiêu Phàm đạt được kia có chữ rõ ràng, gọi là “Túy Uyên”.
Tiêu Phàm không rõ ý nghĩa của hai chữ “Túy Uyên” này, luôn cảm thấy cái này dường như có liên quan đến rượu, nhưng vì sao mình lại luôn có thể dính líu quan hệ với rượu chứ? Thực sự khiến cho người ta không hiểu nha…