Tiêu Phàm nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút nghi hoặc đối với ý chí chiến đấu dấy lên trong bọn họ bây giờ.
…
“Con Mắt Ác Ma” đã rời xa Tiêu Phàm mà đi vào trong “Ánh sáng trong bóng đêm”, cho nên đã không còn cách nào dùng [Ác Ma Ngưng Thị], nhưng Tiêu Phàm lại có nhiều kỹ năng mới còn mạnh hơn, hoàn hảo để thay thế nó…
[Tên kỹ năng: Túy Uyên Đồng]
[Loại hình kỹ năng: Bị động]
[Hiệu quả kỹ năng: 1. Nhìn rõ, có thể dò xét tin tức của kẻ địch trong tình huống kẻ địch không hề phát hiện ra. 2. Luân hãm, làm kẻ địch nhìn chăm chú vào đôi mắt này, có thể sinh ra ảo giác, khiến cho động tác trước mắt của kẻ địch ngưng trệ trong 1 giây.]
[Ghi chú: Vô tận trong đêm tối, mở ra một đôi mắt màu đỏ thắm.]
Phương diện nhìn rõ của [Túy Uyên Đồng] càng thêm ưu tú, có thể vụng trộm dò xét tin tức của kẻ địch trong tình huống không tiếp giáp chiến đấu.
Mặt khác,
[Túy Uyên Đồng] còn bổ sung một cái hiệu quả hạn chế bị động khi tiếp xúc, như trong thời khắc chiến đấu mấu chốt tiếp xúc, sẽ có thể hành động khi người ta không đề phòng.
Hai mắt màu đỏ thắm có ánh sáng nhạt sáng lên, Tiêu Phàm dò xét kỹ năng của từng người trong “Đức cổ khoa thập nhị nhân” một lần, nhưng vẫn không hiểu bản lĩnh chân chính mà bọn họ nói tới rốt cuộc là cái gì?
Khuynh hướng muội khống nghiêm trọng của bản thân “Đức cổ khoa thập nhị nhân” bị chi phối đến bên trong trận doanh Ác Ma, tại “Chúng thần di tích chi chiến” trước khi gia nhập Bang Long Hổ đã cải biến việc này thành sức mạnh.
Nhưng người chơi tộc Ác Ma đều có một bệnh chung, đó chính là kỹ năng thu hoạch có độ khó lớn.
Lại thêm việc thời gian “Đức cổ khoa thập nhị nhân” tiến vào “Tân Sinh” còn ngắn ngủi, dưới sự dẫn dắt của Bang Long Hổ cày quái luyện cấp, căn bản không có cách nào để lĩnh ngộ được nhiều kỹ năng mới, ngay cả danh hiệu của từng người cũng chưa được hình thành.
Về phần kỹ năng thiên phú của bọn họ lúc đầu, cái đó ngược lại là tương đối thống nhất, gọi là [Muội Chi Lực].
Ý nghĩa giống như tên, “Muội Chi Lực” chính là chỉ cần có em gái là Thái Thập Tam ở đây, có thể thu hoạch được lực lượng tăng thêm kỹ năng bị động.
Trừ cái đó ra, trong tay bọn hắn còn có được một cái kỹ năng phổ thông thoạt nhìn như là được mua từ phòng đấu giá, tin tưởng lấy những thứ này, căn bản không có một chút uy hiếp nào có thể nói, cũng không biết sau khi bọn họ bị sức mạnh của mình đánh ngã, nguồn gốc để dấy lên tự tin một lần nữa là từ nơi nào?
Mặc dù nhìn không rõ, nhưng Tiêu Phàm không phớt lờ một chút nào, bởi vì bên trên khuôn mặt già nua của Quân Sư Xấu Bụng đang đứng một bên vẫn hiện lên một nụ cười bỉ ổi cực độ.
Tiểu nam sinh có nhiệt huyết tiếp cận ngu xuẩn, Tiêu Phàm có thể lý giải, nhưng Quân Sư Xấu Bụng rõ ràng không phải loại người như thế, vậy át chủ bài của bọn họ, rốt cuộc là cái gì đây?
Tiêu Phàm nhìn “Đức cổ khoa thập nhị nhân” đang vọt về phía mình một lần nữa. Có chút phát giác bọn họ không giống trước kia, vì lí do cẩn thận, Tiêu Phàm lại nhìn lại kỹ năng không ai có của “Đức cổ khoa thập nhị nhân”…
Vẫn là bình thường, khả năng học tập kỹ năng phổ thông cũng không khác những người chơi khác nhiều lắm, vậy vì sao…
Đợi chút, loại hình phân hóa của những kỹ năng phổ thông này dường như quá mức quy luật!
Chưa đợi Tiêu Phàm suy nghĩ nhiều, bốn tiểu nam sinh trong tay cầm kiếm đã phân ra bốn phía lao về hướng Tiêu Phàm!
Tiêu Phàm vừa định lợi dụng đặc tính linh hoạt nhanh nhẹn của bản thân để thoát thân từ khe hở của vùng vây, lại phát hiện ra căn bản không có khe hở, bỗng nhiên có thêm bốn thanh giáo sắc bén đâm đến!
Tầng vây thứ hai của “Đức cổ khoa thập nhị nhân” xuất hiện!
Bỗng nhiên có giáo nhọn đâm tới, khiến Tiêu Phàm cảm thấy rùng mình, nhưng như vậy vẫn chưa hết, nơi xa còn truyền đến làn sóng ma pháp nhỏ bé, khiến hồn vía Tiêu Phàm bay mất!
Xem ra lần đánh gọng kìm này của “Đức cổ khoa thập nhị nhân” cũng không chỉ có hai tầng!
Sau khi bốn thanh kiếm vừa vặn hình thành “Tử vong thập tự vi”, bốn tên giáo càng đóng chặt hoàn toàn đường lui để Tiêu Phàm chạy trốn, nơi xa nhất bày ra hỏa lực cực mạnh, trong một cái chớp mắt, Tiêu Phàm đã bị mười hai người không đáng chú ý này triệt để đẩy vào còn đường chết!
Kiếm xuất! Giáo đến! Ma pháp oanh tạc!
Trong nháy mắt “Đức cổ khoa thập nhị nhân” tập trung hết tất cả lực công kích vào một điểm, hãm sâu đại trận, cái chết là không thể nghi ngờ!
Người xem bên ngoài sân cũng cảm thấy dây thần kinh căng ra, toàn bộ tinh thần đều đặt vào màn hình, bọn họ cảm thấy đây là thời khắc Lich King Mệnh Phàm kề cận cái chết nhất từ trước đến nay!
…
“Đáng tiếc nhỉ?” Quân Sư Xấu Bụng yếu ớt thở dài: “Lại là kỹ năng này, Mệnh Phàm thực sự quá vô lại…”
Quân Sư Xấu Bụng nhìn thấy nhóm tiểu thiếu gia sau khi dùng vũ khí đâm xuyên thân thể Tiêu Phàm liền hiện rõ vẻ kinh ngạc trên mặt, liền hiểu rõ lần vây giết này đã thất bại.
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, Tiêu Phàm bị “Đức cổ khoa thập nhị nhân” vây quanh đã trực tiếp hóa thành hư ảnh mà tiêu tán trong gió.
Lúc này Tiêu Phàm xuất hiện ở một bên khác của chiến trường, nhìn xem mười hai người còn chưa kịp phản ứng, hít một hơi thật sâu.
Nguy hiểm thật, xem ra coi như mình đã mạnh lên không ít thì vẫn cần cẩn thận làm việc, nếu không phải “Kim Tàm Thoát Xác” vẫn còn, mình vừa mới thật sự muốn lật thuyền trong mương.
…
“Oa! “Đức cổ khoa thập nhị nhân” mạnh mẽ vây giết Lich King Mệnh Phàm, vừa mới đây Mệnh Phàm xém chút nữa cứ như vậy mà bỏ mạng! Phong Ma Tiểu Xích Lang tiên sinh, cái này chính là hiệp đồng tác chiến mà ngài nói trước đây?”
“Đúng vậy, ‘Đức cổ khoa thập nhị nhân’ không thể phân ra từng người để đánh giá, bởi vì trong game bọn họ thường chiến đấu theo tập thể. Trước đó lần đầu tiên bọn họ xuất kích bị Mệnh Phàm đánh bay, có lẽ là do chủ quan. Dù sao bọn họ cậy đông, Mệnh Phàm chỉ có lẻ loi một mình, bất luận là ai cũng đều buông lỏng. Nhưng sau khi cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của Mệnh Phàm, rốt cuộc bọn họ cũng nhận thức được nếu không thể hiện bản lĩnh thật sự thì không làm gì được Tiêu Phàm, cho nên bọn họ bắt đầu dùng chiến pháp mà bọn họ luôn tự hào, mãnh liệt tấn công Mệnh Phàm, khiến cho Mệnh Phàm phải sử dụng đến kỹ năng trốn thoát của mình. Nếu như bọn họ còn có thể vây bắt được Mệnh Phàm một lần nữa, Mệnh Phàm cũng chỉ có thể nhận thua.”
“Nghe thật là lợi hại! Vậy Phong Ma Tiểu Xích Lang tiên sinh, ngài có thể giảng giải cho mọi người một chút về chiến pháp mà ‘Đức cổ khoa thập nhị nhân’ vẫn lấy làm tự hào cụ thể là cái gì không?”
“Tôi cũng không biết bọn họ gọi đó là gì, nhưng tôi có thể giảng giải cho mọi người một chút tình huống cụ thể của bọn họ. Nói đơn giản, đó chính là ‘4+4+4’, bốn người đảm nhiệm tiền vệ đánh gọng kìm kẻ địch, bốn người đảm nhiệm chuyên công kích phía trước bảo vệ sau lưng và bổ sung tiến công, cuối cùng bốn người ở hậu phương cung cấp hỏa lực để thực hiện quấy rối từ xa.”
“4+4+4, một cách phân chia đội hình hợp lí, nhưng mà hình như trong chiến thuật này không có bất kỳ chỗ nào xuất sắc?”
“Theo kinh nghiệm lướt web lâu đời, trên chiến pháp quy mô nhỏ đã sớm tạo thành một văn bản võ thuật nhất định, cho nên nhận định về ưu nhược của hợp tác chiến đấu không phải nằm ở việc chiến pháp có mới lạ cỡ nào, mà là sự phối hợp ăn ý giữa các người chơi ra sao.”
“Vậy Phong Ma Tiểu Xích Lang tiên sinh, ở phương diện này nhóm người ‘Đức cổ khoa thập nhị nhân’ đã làm được như thế nào?”
Mắt Phong Ma Tiểu Xích Lang nhìn lên những tiểu nam sinh kia trên màn hình, cực kì khẳng định mà nói: “Vô cùng lợi hại!”
…
Chiến pháp mà Phong Ma Tiểu Xích Lang nói đến, trong lúc “Đức cổ khoa thập nhị nhân” phân chia đội hình, Tiêu Phàm cũng phát hiện ra, bởi vì loại hình phân hóa kỹ năng của bọn họ quá mức quy luật.
Bốn người gần nhất phòng ngự lấy kỹ năng hạn chế làm chủ, kỹ năng của bốn người khác đều là cận chiến sát thương, kỹ năng bốn người còn lại là quấy rối từ xa, sắp xếp như vậy vô cùng hợp lí, chỉ có thể là cố ý mà thành.