“Anh quả nhiên rất lợi hại, chúng tôi làm như vậy vẫn không giết được anh, đáng tiếc anh đã đụng phải người anh không nên đụng vào, hôm nay nhất định anh phải chết trước mặt chúng tôi!”
Nói xong, mười hai người xoay người, lại đánh về phía Tiêu Phàm một lần nữa!
Đối mặt với tình thế như thế, Tiêu Phàm cũng không chần chừ, lấy ít đánh nhiều, chính là dựa vào việc đánh từng người một, dù sao hắn cũng vô cùng linh hoạt.
Ở trong đội ngũ ở gần nhất, da thô thịt khô, Tiêu Phàm trước tiên lướt qua, trực tiếp tranh công kích của hắn ta, đánh tới nhân vật đánh từ xa kia.
Phát hiện Tiêu Phàm đến gần mình, tiểu nam sinh cũng không bối rối, vẫn phối hợp chuẩn bị ma pháp trong tay của mình như cũ, không nghe thấy tiếng Tiêu Phàm đang đánh tới.
Khi thấy Tiêu Phàm sắp nện một quyền về phía hắn ta, một người khác lao nhanh đến trước mặt Tiêu Phàm, dùng lá chắn trực tiếp đỡ được một quyền Tiêu Phàm vừa phóng ra.
Mà việc này dường như còn chưa kết thúc, phía sau hắn ta đột nhiên có một vòng lửa sáng lên, pháp thuật mà tên tiểu nam sinh trước đó chuẩn bị đã hoàn thành!
Trong lòng Tiêu Phàm run lên, vội vàng lui xuống, lách mình né tranh hỏa cầu này, vừa định thả lỏng một chút, đột nhiên phía sau phát lạnh, bước chân Tiêu Phàm vừa dịch chuyển một bước, một cây giáo bạc đâm ra ngay lập tức, sượt qua người hắn.
Tiêu Phàm tự hiểu không thể lại dừng lại lần nữa, dựa vào tốc độ của bản thân mà nhanh chóng trốn đi.
…
“Oa, xem ra thực lực của ‘Đức cổ khoa thập nhị nhân’ thật sự không phải dùng để trưng cho đẹp! Lich King đặt mình vào trong đó, có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc, bị đánh mà không còn sức để đánh trả! Xem ra lần này Lich King Mệnh Phàm nhận được bài học rồi!”
Nhìn thấy Tiêu Phàm bị “Đức cổ khoa thập nhị nhân” dồn ép, người xem bên ngoài sân reo hò ầm ĩ.
Có điều Quân đoàn Sói Lẳng Lơ vẫn bình tĩnh như cũ, bởi vì bọn hắn đã mê tín trầm trọng đến điên cuồng.
Ác Long không có mê tín, cho nên sau khi hắn ta nhìn thấy Tiêu Phàm bị “Đức cổ khoa thập nhị nhân” chèn ép, trở nên có chút bất an: “Tiểu Bàn Tử, cậu cảm thấy lần này người anh em của cậu có thể thắng không?”
“Có thể.”
Thần sắc Hào Đại Bàn có chút hoảng hốt, lời nói giống như thầm thì, tạo cho Ác Long một cảm giác vô cùng không đáng tin cậy.
“Làm sao có thể chứ? Cậu có thể giải thích không? Còn nữa, Tiểu Bàn Tử, rốt cuộc cậu bị sao vậy? Từ sau khi Tiêu Phàm phá băng thoát ra, cậu dường như có chút không yên lòng.”
“Không biết tại sao Phàm ca lại biến trở về bộ dáng lúc trước, cho nên tôi liền cảm thấy có thể. Còn tôi, tôi đang suy nghĩ đến chuyện mà trước đây mình đã quên, dường như có chút đầu mối, nhưng cảm giác vẫn thiếu khuyết thứ gì đó…”
Hào Đại Bàn không tự giác cắc cắn móng tay, nhìn chằm chằm vào cặp mắt màu đỏ thắm của Tiêu Phàm trên màn hình mà nói.
Hào Đại Bàn vẫn còn nhớ, nhưng lời nói hàm hồ như vậy của cậu, lại khiến Ác Long cảm thấy phát điên.
Ác Long thậm chí còn nghi ngờ Hào Đại Bàn đã bị Quân đoàn Sói Lẳng Lơ lây nhiễm, nghĩ thầm cái thằng Mệnh Phàm này giống như là một tà giáo gì, nhất định sẽ thành công!
…
“Anh thật sự rất lợi hại, nhưng vô cùng đáng tiếc, bây giờ anh lại chỉ có một người, lại muốn đối mặt với mười hai người chúng tôi, cho nên kết cục thắng bại của cuộc quyết đấu này đã được định.”
Lúc này “Đức cổ khoa thập nhị nhân” đã đổi lại bộ mặt tươi cười đắc ý, thỏa mãn nhìn xem kiệt tác của mình.
Bây giờ Tiêu Phàm có chút chật vật, trên thân đã có nhiều chỗ bị thương, hắn nhìn kẻ địch trước mặt, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hiệp đồng tác chiến của “Đức cổ khoa thập nhị nhân” vô cùng mạnh mẽ đúng như lời đồn, ở giữa dường như có thần giao cách cảm, căn bản không cần ngôn ngữ, cùng nhau hành động dường như có thể lập tức phối hợp.
Sau đó thông qua sự phối hợp khăng khít không có kẽ hở, gom thành một nhóm, đem lực lượng của tất cả mọi người triệt để hợp thành một khối, điên cuồng đả kích đối thủ.
Cũng may thân pháp bây giờ của Tiêu Phàm vô cùng nhanh nhẹn, một loạt hành động tránh né rất nhiều công kích trí mạng, mới có thể may mắn kiên trì được.
…
Thái Thập Tam nhìn các ca ca cùng Tiêu Phàm ở trong sân, cảm thấy có chút hoang mang, quay người hỏi Quân Sư Xấu Bụng: “Các ca ca không thành thục kia của chúng ta khi liên hợp lại có thể có thực lực mạnh đến như vậy sao?”
“Hiệp đồng tác chiến của nhóm tiểu thiếu gia thế nhưng lại rất lợi hại, bọn họ không dám ra tay mạnh mẽ với đại tỷ, cho nên đại tỷ cũng không thể hiểu rõ.”
“Quái lạ, tôi thấy bọn họ hợp tác ngăn địch vô cùng ăn ý, cũng không phải là một sớm một chiều có thể làm được, chẳng lẽ những người không thành thục ngu xuẩn này, khi trong nhà không có việc gì làm liền tốn thời gian luyện tập cái này?”
“Đại tỷ, chị có chỗ không biết, thực ra qua nhiều năm như vậy, nhóm tiểu thiếu gia đều một mực hợp tác chiến đấu với một vị cường giả nào đó!”
Quân Sư Xấu Bụng ngửa đầu ra, ánh mắt có chút cuồng nhiệt, có chút sùng bái…
“Cường giả?”
Trên đầu Thái Thập Tam nổi lên một đám dấu chấm hỏi lớn, cô thật sự không hiểu mấy người ca ca của mình ngày thường bó tay bó chân* làm sao lại dính dáng đến người như vậy.
(*bó tay bó chân: Hay lo sợ, không làm được gì)
“Đúng vậy, từ rất lâu rồi bọn họ vẫn đối đầu với một vị cường giả nào đó…”
Quân Sư Xấu Bụng nhìn thân ảnh của “Đức cổ khoa thập nhị nhân” trên chiến trường, thở dài một lần nữa, nhưng vẻ mặt lại có vẻ cực kì vui mừng.
Quân Sư Xấu Bụng chờ đợi Thái Thập Tam tiếp tục truy hỏi, không ngờ Thái Thập Tam chợt thu miệng không nói.
Bên trong bàn luận khác thường như vậy, Quân Sư Xấu Bụng kìm nén vô cùng khó khăn: “À, đại tỷ, tại sao chị không tiếp tục hỏi nữa, chẳng lẽ tỷ không muốn hiểu mọi chuyện của nhóm ca ca của tỷ sao?”
“Không hứng thú, bọn họ tám phần là đang làm chút chuyện ngu xuẩn, biết sẽ chỉ làm tôi cảm thấy mất mặt.”