Nói thật đúng lúc, vừa dứt lời, Tiêu Phàm liền xuất hiện một chút khe hở, nhưng cái này cũng không phải bởi vì thể lực của hắn không thể chống đỡ được nữa, mà là bởi vì vết thương trên đuôi lông mày vừa rơi xuống một giọt máu đỏ.
Một chiếc lá còn có thể che mắt, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, một giọt máu cũng có thể quấy nhiễu tầm nhìn của Tiêu Phàm.
Ở góc chết của mắt Tiêu Phàm, một người tiền vệ của “Đức cổ khoa thập nhị nhân” nhân cơ hội vọt về phía Tiêu Phàm, hai tay hợp lại, liều chết khóa chặt đùi phải của Tiêu Phàm.
Giam Cầm Tứ Chi, đây là kỹ năng mà hắn ta đã được học.
Sở dĩ hắn ta học kỹ năng này, chính là vì trợ giúp đội ngũ hạn chế kẻ địch của bọn hắn, đặc biệt là kiểu người chơi nhanh nhẹn như Tiêu Phàm.
Cảm nhận được lực phong tỏa ở trên chân, Tiêu Phàm chợt cảm thấy không ổn, dùng sức nhấc chân đi, muốn tránh thoát bị khống chế.
Nhưng Giam Cầm Tứ Chi nào có thể thoát khỏi đơn giản như vậy, đây còn là một kỹ năng khó, hiệu quả của kỹ năng cũng tốt hơn bình thường.
Trên chân truyền đến cảm giác nặng nề, khiến Tiêu Phàm nhớ tới kỹ năng [Ôm Đùi] của Xà Cơ, chỉ có điều tác dụng hiệu quả của [Giam Cầm Tứ Chi] còn bá đạo hơn, chỉ cần hai tay người chơi không buông, lập tức có thể hạn chế hành động của kẻ địch.
Mấy người khác trong “Đức cổ khoa thập nhị nhân” nhìn thấy Tiêu Phàm trúng chiêu, bắt đầu vây thành vòng vây kín Tiêu Phàm, nhưng động tác của bọn họ cũng không nhanh chóng, bởi vì theo bọn họ nghĩ, một khi Tiêu Phàm đã bị mình vây bắt, thì đại cục đã được định, trảm kẻ địch dưới kiếm, cũng không cần phải vội vã.
“Anh thật đáng gờm đó, xem như là người thứ ba chúng tôi phải tập trung hợp lực như như vậy.”
“Người thứ ba?” Lời nói của bọn họ khiến Tiêu Phàm hơi nghi hoặc một chút.
“Đúng vậy, trước anh còn có hai người khiến chúng tôi phải ra tay như thế.”
“Ai vậy?”
“Sau khi chúng tôi được sinh ra không lâu, có một ‘Ma đầu’ luôn luôn khi dễ chúng tôi, huynh đệ chúng tôi liên hợp lại thành một khối, chặn đánh kẻ địch chung của mọi người này, mong muốn lật đổ sự chèn ép của cô. Đáng tiếc lúc ấy chúng tôi còn nhỏ tuổi, không hiểu được đoàn đội phối hợp, cho nên coi như các huynh đệ hợp thành một khối, cũng vẫn là một mớ hỗn độn.”
“Vậy cuối cùng các cậu thắng sao?”
“Không, chúng tôi từ bỏ. Bởi vì sau khi lớn lên, chúng tôi liền phát hiện ‘Ma đầu’ luôn thích khi dễ chúng tôi lại chính là muội muội đáng yêu nhất thế giới của chúng tôi! Vì tranh giành cô, chúng tôi thậm chí còn chia năm xẻ bảy, từng người tự chiến đấu.”
“Nhưng sau khi lớn lên, chúng tôi phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng khác, đó chính là chúng tôi và Thái Thập Tam chính là huynh muội ruột, trong luân thường đạo lý thì huynh muội ruột không thể kết hôn. Nhưng chỉ cần có tình yêu thì huynh muội ruột cũng có vấn đề gì đâu chứ? Chúng tôi nói suy nghĩ của mình cho phụ thân biết, hi vọng ông có thể khai sáng một chút, thành toàn cho tình yêu của chúng tôi. Đáng tiếc tư tưởng của phụ thân ngoan cố cứng ngắc, sau khi nghe thấy liền đánh chúng tôi một trận. Từ đó trở đi, huynh đệ chúng tôi lại liên hợp một lần nữa, bởi vì trước mặt chúng tôi xuất hiện một kẻ địch mới!”
Nghĩ tới “chân lý” mà mình đã vì nó mà chiến đấu nhiều năm nay, biểu lộ trên mặt “Đức cổ khoa thập nhị nhân” càng phấn khởi.
Nhưng Thái Thập Tam nhìn bọn họ lại xem thường đến cực điểm, nói với Quân Sư Xấu Bụng: “Người mà những ca ca ngu xuẩn của tôi luôn luôn đối kháng chính là cha của tôi sao?”
“Đúng vậy, năng lực tác chiến theo đoàn đội của nhóm thiểu thiếu gia dưới sự tôi luyện trường kỳ của lão đại mới có thể xuất sắc như thế.”
Quân Sư Xấu Bụng nghĩ thầm nói, những năm gần đấy “Đức cổ khoa thập nhị nhân” vòng đi vòng lại khiêu chiến với lão đại, năng lực tác chiến theo đoàn đội cũng theo số tuổi mà không ngừng tăng lên, cho nên bây giờ mới có thể vung ra năng lực chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
“Cha cũng thật kỳ quái, vì sao không đánh gãy chân của bọn họ luôn!”
Lời nói lạnh lùng của Thái Thập Tam khiến đáy lòng Quân Sư Xấu Bụng phát lạnh.
Quân Sư Xấu Bụng nhớ kỹ lúc trước khi đi, nhóm tiểu thiếu gia đã từng bị bí mật đưa qua Đức một chuyến, về tình hình cụ thể như thế nào, gã cũng không rõ lắm, tóm lại khi đó những nữ nhân bên người lão đại kia đang khóc bù lu bù loa…
Quân Sư Xấu Bụng lắc lắc đầu, dứt khoát không nghĩ đến những thứ này nữa, lại đem chủ đề nói chuyện chuyển về trận đấu trước mắt: “Đại tỷ, bây giờ Mệnh Phàm đã bị nhóm tiểu thiếu gia gắt gao hạn chế, không có một chút phần thắng có thể nói, chị không có chút lo lắng nào sao?”
“Gắt gao hạn chế, không có một chút phần thắng có thể nói? Phần thắng của trận quyết đấu này là chú sắp đặt sao?”
Bây giờ Tiêu Phàm đã chìm sâu vào tình cảnh không lối thoát, ở trong ngữ khí của Thái Thập Tam vẫn không có một chút lo lắng, điều này khiến Quân Sư Xấu Bụng cảm thấy có chút kỳ quái: “Chẳng lẽ không phải? Mệnh Phàm còn có tuyệt chiêu nào nữa hay sao?”
“Tôi không biết rõ, nhưng người đàn ông mà Thái Thập Tam tôi coi trọng làm sao có thể thua trận như vậy được!”
Thái Thập Tam nhìn chăm chú vào đôi mắt màu đỏ thắm kia, ngữ khí trở nên cực kì chắc chắn…
“Tôi không biết rõ, nhưng người đàn ông mà Tịch Dương tôi coi trọng không thể nào thua trận như vậy!”
Một bên khác, Tịch Dương cũng nói câu tương tự với Bạch Y Công Tử đang bối rối không thôi.
“Này! Cậu đừng mù quáng mê tín như vậy! Bây giờ Mệnh Phàm đang bị kẻ địch khống chế xung quanh, đầy rẫy nguy hiểm, tôi thấy chúng ta vẫn là không cần quan tâm đến quy củ nhiều, trực tiếp ra tay cứu hắn đi! Mệnh Phàm đối với chúng ta mà nói chính là vô cùng quan trọng, nếu như mất đi hắn, sẽ đả kích nghiêm trọng đến tinh thần của đoàn đội!”
Mắt thấy “Đức cổ khoa thập nhị nhân” cách Tiêu Phàm càng ngày càng gần, Bạch Y Công Tử hoảng hốt, quơ cây quạt lớn tiếng gào thét về phía Tịch Dương.
“Đây không phải tự tin mù quáng, Phàm ca hẳn là còn có chuẩn bị phía sau.”
“Chuẩn bị phía sau?! Cậu thử nói xem hắn còn có cái gì để chuẩn bị phía sau chứ!”
“Tôi không biết…”
“Cậu… Cậu thực sự là làm tôi tức chết rồi! Mặc kệ, tôi nhất định phải cứu hắn!”
Mắt thấy Bạch Y Công Tử muốn bước vào sân trong lúc tình hình cấp bách, Tịch Dương lập tức ra tay ngăn hắn ta lại.
“Cậu làm gì vậy, Tịch Dương! Tôi biết cậu có thù với Mệnh Phàm, hận không thể để hắn chết ngay lập tức! Nhưng hôm nay lấy đại cục làm trọng, chúng ta nhất định phải buông ân oán cá nhân xuống!”
“Cậu chờ một chút, tôi cũng không phải có ý như vậy, cậu nên nhìn xem ánh mắt lúc này của Phàm ca!”
“Ánh mắt?!” Bạch Y Công Tử theo ánh mắt của Tịch Dương mà nhìn lại, nhìn thấy một đôi mắt thanh tịnh trong suốt, thế là hắn ta nghi hoặc không hiểu hỏi: “Là sao?”
“Từ khi mới bắt đầu đến bây giờ cặp mắt kia không có bất kỳ thay đổi nào, căn bản không nhìn ra một chút bối rối nào…”
Bạch Y Công Tử nghe xong khẽ giật mình, mới phát hiện cặp mắt màu đỏ thắm kia quả nhiên giống như Tịch Dương nói, bình tĩnh đến cực điểm, căn bản không có dậy lên một chút gợn sóng nào, giống như mặt hồ bị đông kết.
Không biết thế nào, cây quạt của Bạch Y Công Tư ngừng lắc lư, bởi vì hắn ta bỗng nhiên cảm thấy có chút rét lạnh…
…
“Huynh đệ mười hai người các cậu muốn thử nghiệm sử dụng thủ đoạn bạo lực để thuyết phục phụ thân của mình tiếp nhận tình yêu quái dị của các cậu sao?”
“Cái gì gọi là tình yêu quái dị chứ?! Đây là chân lý không đổi! Chỉ cần có tình yêu thì không có vấn đề gì! Việc này có gì sai đâu chứ!”
Tiêu Phàm lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục tranh luận với một đám cố chấp này: “Tốt thôi, vậy cuối cùng các cậu đã đánh thắng phụ thân của các cậu rồi sao?”
“Làm sao có thể đơn giản như vậy, phụ thân chúng tôi chính là lão đại của Bang Long Hổ đó, nhân vật phong vân trong xã hội đen, không thể dễ dàng ngã xuống như vậy!”
“Nói cách khác, cuối cùng các cậu thất bại rồi? Người thứ nhất người thứ hai đều chưa từng đánh bại qua, vậy các cậu dựa vào cái gì để cảm thấy có thể đánh bại người thứ ba là tôi chứ?”