favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 802: Phách Trảm

Chương 802: Phách Trảm

“Im ngay! Anh làm sao có thể được đánh đồng với em gái và ba của chúng tôi được chứ, anh chỉ là một tên mặt trắng với vẻ hào nhoáng bên ngoài luôn dùng lời đường mật lừa gạt Thập Tam muội mà thôi, tất nhiên là chúng tôi có thể đánh bại được anh! Huống hồ chúng tôi được trưởng thành dưới sự ma luyện trường kỳ của phụ thân!”

“Thật sự là tiểu quỷ ngu ngốc, mấy thứ nghịch ngợm trong nhà của các cậu cũng có thể tính là chiến đấu sao?”

Ánh mắt Tiêu Phàm có chút xem thường, có chút đồng tình.

Bên trong ánh mắt Tiêu Phàm xuất hiện ý nghĩa chọc giận triệt để “Đức cổ khoa thập nhị nhân”: “Anh thì biết cái gì! Anh căn bản không hiểu rõ ba của chúng tôi mạnh đến mức nào!”

“Tôi đúng thật là không hiểu ba của các cậu mạnh đến mức nào, nhưng tôi cảm thấy các cậu không hiểu rõ cái gì gọi là chiến đấu chân chính…”

Tiêu Phàm thở dài, hồi tưởng lại việc mình giãy giụa bên trong mảnh tối đen kia, cảm thấy “Đức cổ khoa thập nhị nhân” được ba mình rèn luyện thật sự quá hạnh phúc: “Nếu không, để tôi dạy bảo các cậu thế nào là chiến đấu chân chính…”

Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn chăm chú về phía trước, tay phải lập tức giơ lên, tìm tòi bên phải, trong không khí lập tức có một làn sóng ửng đỏ lay động, mặt hồ phảng phất vẻ bình tĩnh bị khơi dậy từng vòng từng vòng gợn sóng.

Gợn sóng trung tâm, có một màu đỏ tụ lại, phảng phất có một vật gì đó không rõ được ngưng tụ lại, vô cùng mê hoặc.

Tiêu Phàm mở tay ra nắm, bắt lấy điểm màu đỏ vừa nhô lên kia, bỗng nhiên co lại, một bảo kiếm ngọc được rút ra!

…

[Tên kỹ năng: Dung Đàn Chi Khí]

[Thuộc loại kỹ năng: Chủ động]

[Kỹ năng tiêu hao: Không]

[Hiệu quả kỹ năng: 1. “Tan”: Thay đổi vũ khí trong tay của mình,

Bên trong Dung Đàn Chi Khí gia tăng loại hình thái vũ khí này. 2. Người chơi có thể triệu hồi Dung Đàn Chi Khí làm vũ khí để sử dụng khi đang trong tình trạng say, triệu hồi vũ khí có thời gian hồi chiêu thức một phút.]

[Chủng loại tồn kho trước mắt của Dung Đàn Chi Khí: Đơn kiếm, song súng lục.]

[Đặc thù triệu hồi: Khi thời gian triệu hồi vũ khí chưa hết, nhưng lại cưỡng ép triệu hồi Dung Đàn Chi Khí một lần nữa, sẽ bị tiêu hao điểm thể lực ngoài định mức 100 điểm.]

[Ghi chú: Hiến tế tại đàn uyên, cẩn tuân uyên chủ triệu hoán.]

…

[Tên vũ khí: Dung Đàn Chi Khí]

[Loại hình vũ khí: Kỹ năng triệu hồi]

[Phẩm chất vũ khí: Sử thi]

[Vũ khí đặc hiệu: 1. “Gây ảo ảnh”: Lúc công kích có mức độ nhất định sẽ tạo ra ảo giác đối với đối phương. 2. Hỏa thuộc tính thân hòa: Khi người chơi đang sử dụng Hỏa thuộc tính để tiến công, lực công kích sẽ tăng 50%.]

[Thời gian duy trì vũ khí: 5 phút.]

[Ghi chú: Từ bên trong say uyên trùng sinh binh khí.]

…

Dung Đàn Chi Khí, một loại binh khí kỹ năng triệu hồi, nó cùng loại với truyền thừa chòm sao Thiên Bình Vương Chi Bảo Khố - Siêu Độ của Tuyết Dạ, có điều Tuyết Dạ có thể lấy ra bất kỹ vũ khí ở bên trong kho của Vương Chi Bảo Khố, còn “Dung Đàn Chi Khí” của Tiêu Phàm lại chỉ có thể triệu hồi một số binh khí có thuộc tính đặc biệt.

Mà bây giờ binh khí có chỗ cầm bằng ngọc đỏ trong tay Tiêu Phàm chính là “Kiếm Dung Đàn Chi Khí”!

…

“Ầu ầu! Cuối cùng Mệnh Phàm hắn cũng rút kiếm ra! Lần này dễ nhìn!” Nhìn thấy bỗng dưng xuất hiện một bảo kiếm bằng ngọc, Tiểu Miêu trên đài hội nghị liền hô to!

“Có thêm một binh khí thì có thể làm gì chứ! Bây giờ Mệnh Phàm đã bị bao vây lại, lúc này mới quyết tâm chiến đấu thì đã không thể cứu vãn rồi!”

Nghe nói đối thủ một mất một còn của mình là Tiểu Miêu đang ở một bên hô to, Crimson Rose cảm thấy phiền lòng, không quên nói một câu tràn ngập vị chua.

…

“Chúng tôi không hiểu cái gì gọi là chiến đấu chân chính, ha ha ha! Anh cho rằng anh là ai chứ! Lại dám quát lớn rằng chúng tôi không biết chiến đấu! Đừng tưởng rằng bỗng nhiên móc ra được một thanh kiếm thì chúng tôi sẽ sợ anh, bây giờ anh đã bị chúng tôi bao vây triệt để, làm gì có một chút khả năng có thể sống tiếp!”

Cảm giác mình bị xem thường, vẻ mặt “Đức cổ khoa thập nhị nhân” liền trở nên hung tợn, lại kêu gào về phía Tiêu Phàm.

Lần này Tiêu Phàm không tiếp tục để ý đến bọn họ, mà chỉ thoáng cúi đầu, đưa mắt nhìn chân phải của mình đang bị trói buộc lại.

“Anh muốn làm gì! Định dùng kiếm để đả thương em tư đang giữ anh lại sao! Nghĩ hay thật, đừng tưởng rằng em tư bị hạn chế anh mà không thể động đậy sẽ bị trở thành bia ngắm, tôi nói rồi, phối hợp giữa anh em chúng tôi là hoàn mỹ không có khuyết điểm! Yểm hộ!”

Vừa dứt lời, ba tiền vệ khác đã lao nhanh về phía Tiêu Phàm, muốn trợ giúp cho tiểu nam sinh đang ôm chặt đùi phải của Tiêu Phàm.

Về việc tại sao bọn họ không trực tiếp ra tay với Tiêu Phàm, có lẽ bởi vì kiêu ngạo, có lẽ bởi vì khinh địch, có lẽ là muốn dùng ngôn ngữ đánh tan tinh thần của Tiêu Phàm mà kết thúc trận đấu, tóm lại đối với bọn họ thì trói buộc Tiêu Phàm kĩ càng chính là mục tiêu quan trọng lúc này.

Nhưng loại suy nghĩ này đã bị Tiêu Phàm cho là ngu xuẩn, cho nên Tiêu Phàm định dùng hành động của mình để dạy bảo bọn họ một chút cái gì mới là chiến đấu một cách chân chính…

Trường kiếm sắc bén trong tay xoay tròn, bị cầm ngược trong tay phải Tiêu Phàm.

Không có một chút do dự, Tiêu Phàm lập tức vung xuống phía dưới!

Đúng lúc này, trong nháy mắt ba tấm lá chắn đã xuất hiện, kịp thời ngăn lại đường đi của kiếm…

…

Chân phải của Tiêu Phàm vẫn bị ôm chặt như cũ, chân bị lá chắn vây lại cực kì chặt chẽ, chém qua một cái, cũng không gây ra chút tổn thương nào, nhưng hắn ta vẫn nhận ra chất lỏng nóng bỏng đang tung tóe trên mặt mình, nội tâm trở nên vô cùng hoảng sợ.

Phía trên hắn ta, người kia vẫn sừng sững như cũ, thân thể thẳng tắp che khuất ánh nắng chiếu xuống đất, ở trên người hắn lưu lại bóng ma nhất định.

Bên trong bóng ma, có một đôi mắt màu đỏ thắm đang nhìn hắn ta chăm chú.

Bị ánh mắt bình tĩnh kia nhìn lướt qua, hắn ta cảm giác như cả người bị rơi vào hầm băng.

Thế là trong lòng hắn ta liền sinh ra một cái tưởng niệm như thế này…

Kẻ trước mắt này không phải người bình thường, mà là một kẻ điên!

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, rốt cuộc Tiêu Phàm rút bảo kiếm của hắn ra từ trong hư không.

Trong lúc đám người đang chờ mong Lich King Mệnh Phàm đại phát thần uy, Tiêu Phàm trở tay chém xuống một kiếm, ánh mắt tĩnh mịch mà kiên quyết.

Nhưng nhìn hoa máu bay lả tả trong không trung, biểu tình của tất cả mọi người trong nháy mắt đều ngưng trọng, hóa thành vạn phần khó hiểu và vô cùng kinh ngạc.

Ngay cả Quân đoàn Sói Lẳng Lơ luôn luôn ủng hộ Tiêu Phàm, trên mặt cũng lộ vẻ cổ quái…

“Anh ta đang làm gì vậy?”

Câu hỏi này đến từ Phong Ma Tiểu Xích Lang, một người thong dong trấn định như hắn ta, đây là lần đầu tiên thất thố như vậy, mà Tiểu Miêu và Crimson Rose đứng bên cạnh hắn ta cũng lập tức bị kinh sợ đến mức nói không ra lời.

Thân đang ở “Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân”, cảm nhận lại càng thêm sinh động, ngoài trừ khiếp sợ không gì bằng ra, còn có một loại tâm trạng bắt đầu sinh sôi trong lòng bọn họ, đó chính là sợ hãi…

“Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân” phối hợp chặt chẽ, hộ thuẫn yểm hộ đến mức cự kỳ nghiêm ngặt, dù cho kiếm pháp của Tiêu Phàm vô cùng sắc bén đi nữa thì cũng không có cách nào hạn chế được hành động của những người này.

Nhưng chỉ chém mốt kiếm xuống, tại sao lại có máu tươi bay ra?

Tiêu Phàm hơi cúi đầu, vẻ mặt vẫn như trước không có chút biến đổi nào, lạnh lùng nhìn xuống nói: “Cậu cứ thích nắm lấy đùi phải của tôi mãi không buông như vậy sao?”

Tiểu nam sinh chưa kịp đáp bất cứ lời gì, bởi vì dưới cái nhìn chăm chú lạnh như băng kia, khuôn mặt của cậu ta đ sớm trắng bệch, hai hàm răng không kìm được mà run lập cập.

Giam cầm tứ chi, không thể nghi ngờ chính là một kỹ năng hạn chế rất xuất sắc, tác dụng của nó có chút giống như bẫy thú của thợ săn trong hiện thực, chỉ cần một mực kẹp chặt lấy, thì cho dù con mồi bị bẫy thú kẹp chặt có vùng vẫy như thế nào thì cũng không thể động đậy được.

Chương trướcChương tiếp