Lúc dã thú bị bẫy thú kẹp phải, mà bản thân nó lại không có cách nào thoát khỏi bẫy thú, dã thú phải… làm thế nào mới có thể tránh khỏi cái chết trước lúc thợ săn đến đây?
…
“Đã thích như vậy thì liền cho cậu vậy.”
Tiêu Phàm vung kiếm chém xuống, cũng không chém về phía “Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân” mà là vung kiếm chém về phía chính mình.
…
“Mệnh Phàm anh ta điên rồi sao?! Thế mà lại trực tiếp chém rụng đùi của chính mình!”
Sau khi xác nhận lại một lần nữa những gì mình nhìn thấy là không sai, Tiểu Miêu nghẹn ngào gào lên!
Crimson Rose cũng không tiếp tục cãi nhau với Tiểu Miêu nữa, bởi vì nhìn hình ảnh người đàn ông trên màn hình kia, cô ta đã không còn biết nói điều gì nữa.
Thật độc ác!
Đây cũng là tiếng lòng của mọi người đang ở đây.
Dứt khoát như vậy, quả quyết như thế, chẳng lẽ Lich King Mệnh Phàm không cảm thấy đau đớn chút nào sao?!
Anh ta thậm chí còn không nhíu lông mày chút nào, tâm tính tỉnh táo như vậy quả thật là vô cùng đáng sợ!
…
Đau đớn?
Tất nhiên Tiêu Phàm cũng sẽ cảm thấy đau đớn, và cũng sợ hãi đau đớn.
Nhớ lúc trước, khi ăn roi của Hổ Nữu, nó đau đến mức Tiêu Phàm phải chạy trốn tứ phía.
Nhưng khi Tiêu Phàm tỉnh lại từ trong hắc ám, những vết thương nhỏ đã không còn có thể xem như là đau đớn nữa…
Dòng sông ký ức chảy trôi, vô số chuyện quá khứ bị thương không ngừng gột rửa Tiêu Phàm.
Loại tra tấn tâm hồn này không nghi ngờ gì rất đau khổ, Tiêu Phàm lui rồi lại lui, dần hãm sâu vào bóng đêm vô tận, cho đến khi không còn đường lui nữa.
Tiêu Phàm không biết nó là ai, cũng không biết rốt cuộc nó là thứ gì, chỉ hiểu rằng theo việc hắn không ngừng lùi bước, nó lại càng điên cuồng sinh trưởng, cuối cùng trở thành một “hắn” khác, một “hắn” vô cùng điên cuồng làm càn và tham lam, nó thậm chí còn tham lam đến mức muốn chiếm đoạt địa vị của mình.
Nó dùng lời nói làm suy yếu ý chí của Tiêu Phàm, vươn ma trảo lên cổ của Tiêu Phàm, ý đồ muốn kết thúc với Tiêu Phàm, kết liễu Tiêu Phàm, đổi lấy sinh mạng mới cho chính nó.
Cũng may Tiêu Ngọc Phong sau khi chết đã lưu lại một tia tín niệm trong lòng Tiêu Phàm, trong một khắc cuối cùng đã thức tỉnh Tiêu Phàm, Tiêu Phàm mới có thể may mắn thoát nạn.
Nhưng tỉnh lại cũng không có nghĩa là kết thúc, Tiêu Phàm vẫn như cũ chưa thể nhìn thấy ánh sáng, hắn nhất định phải hoàn toàn xóa sổ “hắn”, hoặc là tiêu diệt nó hoàn toàn thì mới có thể thoát ra khỏi bóng tối vô tận này.
Hai người không chênh lệch nhau, ở trong bóng tối có thực lực tương đương nhau, bởi vậy, một khi triển khai chiến đấu trong bóng tối, sẽ liền không có hoa lệ, chỉ có vô tận tàn khốc.
Đánh nhau, đá đạp, không ngừng được tiến hành, hai bóng người liên tục dây dưa cùng một chỗ trong bóng tối, đây là một trận đánh nhau theo kiểu nguyên thủy nhất, bỏ đi hết thảy lớp ngụy trang văn minh, lộ ra vẻ vô vùng hùng tàn.
Quyền cước không phải là vũ khí duy nhất trên cơ thể con người, thứ thú tính bị con người chôn giấu sâu dưới tận đáy lòng lúc này cũng đã gia nhập chiến cuộc!
Hai người trong bóng tối, há rộng miệng của mình, cắn xé đối phương…
Đau đớn do cơ thịt bị xé rách?
Đau đớn do tay chân bị cắn đứt?
Đau đớn do nội tạng bị trực tiếp moi ra?
…
Tiêu Phàm đã không có thời gia đi lo lắng những thứ này, chỉ cấn hắn thoáng chậm lại, hắn tin rằng đối phương nhất định sẽ hoàn toàn nuốt chửng hắn, như vậy hắn chỉ có thể vĩnh viễn an nghỉ trong mảnh không gian hắc ám này.
Chuyện càng thêm tàn nhẫn chính là, mảnh không gian hắc ám này lại không ngừng chữa trị thân thể bị tàn phá của đôi bên, giống như chỉ cần Tiêu Phàm ở trong này chịu nỗi đau da thịt kéo dài vô tận thì mảnh không gian hắc ám này sẽ cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Nhưng Tiêu Phàm không để ý những chuyện này, hắn phải tiếp tục đánh nhau với cái tên vô cùng giống mình này, đánh cho đến khi cái người điều khiển mảnh không gian hắc ám này cảm thấy phiền chán, cho đến khi “hắn” trước mặt bị hắn hoàn toàn thôn phệ mới thôi!
Tiêu Phàm không rõ máu thịt của mình trong lúc chiến đấu đã bị chém rời ra bao nhiêu lần, thậm chí sau cùng hắn đã học được cách xem phần tay chân cụt của mình như vũ khí mà sử dụng, học được cách dùng xương trắng lộ ra ngoài của mình xuyên thủng cơ thể của đối phương, học được phải cắn xé như thế nào mới có thể khiến cơ thể đối phương càng nhanh suy sụp!
Cách vật lộn nguyên thủy là cách thức dã man nhất, càng dã man lại càng thêm máu tanh, nhưng tàn nhẫn nhất vẫn là quá trình này cứ không ngừng lặp đi lặp lại, không có hồi kết.
Chiến đấu, tàn tật, hồi phục là tiếp tục chiến đấu…
Cứ thế lặp đi lặp lại, loại cuộc chiến không hồi kết cực kỳ tàn khốc này cứ thế được tiến hành trong bóng đêm.
Được gọi là “Ánh sáng trong bóng đêm”, nhưng trong bóng đêm liệu có tồn tại ánh sáng sao?
Bóng tối trong tâm hồn rồi lại đến bóng tối trên máu thịt, ở đây toàn bộ đều là bóng tối, cho nên Tiêu Phàm hiểu rõ trong lòng, nơi này không hề tồn tại ánh sáng.
Chẳng qua Tiêu Phàm đã sớm không còn đắn đo cái gì mà ánh sáng nữa, hắn đã hãm sâu bên trong mảnh bóng tối này rồi, lại vẫn luôn chưa từng từ bỏ, bởi vì hắn biết rõ bên ngoài bóng tối còn có một đám bạn bè đang chờ hắn trở về, cho nên hắn không thể cứ thế mà gục ngã như vậy.
Hắn không hi vọng đám người đã kí thác kỳ vọng vào hắn phải cảm nhận cảm giác thất vọng như khi đứa bé đứng trong mưa chờ không được lon coca cola…
Rốt cuộc, tỉnh tỉnh mê mê, hắn mở hai mắt ra, trời đã sáng.
Có thể nhìn thấy bạn bè quen thuộc một lần nữa, cảm giác thực tốt…
Do đó, Tiêu Phàm không thể gục ngã trước mặt mọi người, huống chi loại đau đớn khi cụt chân này đối với hắn chả đáng kể chút nào.
Vật lộn bên trong mảnh đất máu tanh này, đau đớn trên tứ chi, được xem như là nỗi đau nhẹ nhàng nhất!
…
“Thích, vậy liền cho cậu đi.”
Nghe thấy lời nói của Tiêu Phàm, rốt cuộc tiểu nam sinh cũng lấy lại tinh thần, vô cùng hoảng sợ ném cái chân cụt trong tay mình ra!
Chân cụt bay ra, liền vẽ trên không trung một màu lửa đỏ, cực kỳ yêu diễm.
Tiêu Phàm đứng một chân, thế đứng lại vững chãi lạ thường, chỗ vết cắt nơi đùi phải cũng không chảy xuống một chút máu tươi nào, bởi vì chỗ đó cũng đang bị lửa đỏ thiêu đốt.
Ngọn lửa này cháy rất kỳ lạ, lửa bình thường đều cháy hướng lên trên, nó lại không ngừng cháy hướng xuống dưới, ánh lửa cực đỏ, giống như dòng nước lẳng lặng chảy về phía hạ lưu, giống như lấy máu tươi làm nhiên liệu để thiêu đốt.
Đợi cho ngọn lửa lụi tắt hoàn toàn, một cái chân phải lành lặn lại xuất hiện trước mặt mọi người.
“Túy Uyên Chi Thể” hiệu quả chữa trị chân tay bị cụt, cách dùng chính là như vậy.
Nhìn đùi phải mới tinh, Tiêu Phàm có chút hài lòng, cũng mặc kệ chính mình vì vậy mà đã tiêu hao bao nhiêu HP, bởi vì hắn thấy, trong chiến đấu dù chỉ còn 1% HP thì đó cũng chính là mạng sống.
Chỉ cần còn mạng, cơ hội thắng liền vẫn còn.
“Tốt, vậy bây giờ đến lượt tôi dạy cậu như thế nào mới thật sự là chiến đấu…”
“Cái chân cụt mà Mệnh Phàm chém xuống tự nhiên lóe sáng rồi biến mất trong không trung! Mà đùi phải của anh ấy lại một lần nữa mọc ra từ trong ngọn lửa! Thực sự quá mức thần kỳ!”
Tiểu Miêu nhìn đùi phải Tiêu Phàm một lần nữa mọc ra, hưng phấn hô to!
“Giỏi lắm sao? Hắn ta không phải chỉ có một cái kỹ năng tự chữa lành vô lại đến cực điểm thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người!”
Crimson Rose sau khi tỉnh táo lại, lại lần nữa khôi phục bộ dáng cao ngạo như trước.
“Nếu như cố có kỹ năng đó, cô có thể không nháy mắt mà trực tiếp vung kiếm chém đứt đùi phải của mình sao?!”
Đối mặt với chất vấn của Tiểu Miêu, Crimson Rose khó được một lần không có lại mở miệng phản bác, mà là nhìn người đàn ông đáng ghét trên màn ảnh, trong lòng sinh ra một tự vị khó hiểu.
…
“Ngươi muốn dạy chúng ta cách chiến đấu chân chính?! Dẹp đi! Chúng ta mới không cần ngươi dạy đâu! Không phải chỉ là một cái kỹ năng hồi sinh tàn chi thôi sao! Có gì ghê gớm chứ!”