favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 804: Chiến Đấu Chân Chính

Chương 804: Chiến Đấu Chân Chính

Nghe lời nói của Tiêu Phàm, “Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân” không phục rống to, nhưng trong lời nói đã không còn có sự tự tin như lúc trước, có vẻ như khí thế không đủ.

“Lúc trước các người nói không sai, một mực tránh né căn bản không có chút phần thắng nào, cho nên hiên tại tôi muốn tấn công!”

Tiêu Phàm không để ý sự kêu gào của “Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân”, nâng tay trái lên, nắm một cái trong hư không, tạo nên một gợn sóng, một thanh “Dung Đàn Chi Khí – Kiếm” được Tiêu Phàm lấy ra từ trong không khí!

…

“Song kiếm! Mệnh Phàm rốt cuộc đã sử dụng song kiếm sở trường của mình! Xem ra ‘Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân’ sắp gặp phiền toái rồi!”

Đối mặt với tiếng hô của Tiểu Miêu, Crimson Rose không có chế giễu gì, chỉ là nhìn người đàn ông nắm song kiếm trên màn ảnh, trầm tĩnh lý giải cục diện trận chiến: “Thế thì chưa chắc, ‘Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân’ chiếm ưu thế về nhân số, chỉ cần có thể giữ được sự phối hợp, chỉ hai thanh vũ khí của Tiêu Phàm chưa chắc đã có thể thay đổi được thế cục.”

“Hoàn toàn chính xác, ‘Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân’ có năng lực đoàn đội, nhưng mà trong chiến đấu cần bàn đến khí thế.” Phong Cuồng Tiểu Xích Lang hiếm thấy nói.

“Khí thế?”

“Ừm, khí thế. Một kiếm vừa rồi của Mệnh Phàm, đã dao động ý chí của ‘Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân’, mà khí thế hiện tại của Mệnh Phàm lại cực kỳ hưng thịnh!” Phong Cuồng Tiểu Xích Làn lúc trước vẫn luôn một mực cau mày rốt cuộc lại lần nữa nở nụ cười…

…

“Ngươi muốn tấn công, vậy thì tấn công đi, mười hai huynh đệ chúng ta ở đây, chẳng lẽ lại sợ ngươi sao!”

Cái chữ “sao” này chính là rống to tức giận nhưng mà trong nháy mắt lại nhỏ lại, bởi vì trong nháy mắt đó Tiêu Phàm đã đâm một kiếm tới!

Khiên! Khiên! Khiên! Khiên!

Bốn người đảm nhiệm tiền vệ cùng nhau hành động, kiên sắt bao bọc tứ phía tạo thành tường đồng vách sắt, trong nháy mắt ngăn lại trước kiếm Tiêu Phàm!

Mà sau lưng Tiêu Phàm, lại có bốn người cầm thương bao vây, âm u lạnh lẽo chĩa mũi nhọn của thanh thương vào Tiêu Phàm!

Sự phối hợp của “Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân” vẫn khăng khít chặt chẽ như cũ!

Sau khi tiến vào trạng thái chiến đấu, Tiêu Phàm lại càng thêm chuyên chú, trước mặt trở ngại, sau lưng sát cơ, còn có bốn phía truyền đến chấn động ma pháp, Tiêu Phàm đều có thể phát hiện rất rõ ràng.

Nhưng trong lòng Tiêu Phàm cũng không dao động, ánh mắt vẫn tĩnh mịch như nước, bàn chân quét ngang, bước chân đột nhiên ngừng, mũi kiếm xoay lại, chân phải đạp mạnh, liền phi thân thên!

Đạp!

Tiêu Phàm hung hăng đạp lên tấm khiên chắn trước người, dựa lực mà tránh khỏi trận oanh tạc của ma pháp, nhưng thân thể lại bởi vậy mà lao nhanh về phía bốn cây trường thương sau lưng!

Hai tay Tiêu Phàm múa kiếm, trên không trung xuất hiện từng đóa từng đóa hoa kiếm xinh đẹp!

Đinh! Đinh! Đinh!

Ba tiếng giòn vang liên tiếp vang lên, cứ như vậy trong chớp mắt, ba cây trường thương đâm tới luền bị Tiêu Phàm liên tiếp đẩy ra, kiếm pháp sắc bén kia đúng là cao minh!

Thế nhưng làm đến vậy, vẫn chưa đủ, đánh bay 3 đóa ngân quang vẫn còn có một điểm hàn mang!

Tiểu nam sinh cầm thương, tinh quang trong mắt bắn ra, bởi vì kẻ địch trước người cậu cũng đã không thể tránh né, chỉ cần một giây nữa thôi, cậu liền có thể đâm xuyên Tiêu Phàm!

Nhưng sau đó, trong lòng cậu lại bỗng nhiên xuất hiện một điềm báo, thần sắc đột nhiên sợ hãi.

Lúc này chỗ thương cậu đâm vào rất chân thật, cũng không có xuất hiện cảm giác đâm vào không khí như lúc trước, nhưng mà quá trình này thực sự quá mức trôi chảy, trôi chảy đến mức làm cậu cảm thấy tim đập nhanh!

Bởi vì cậu nhìn thấy Tiêu Phàm trước khi bị đâm, liền trong nháy mắt quả quyết vứt sạch kiếm trong tay mình.

Dùng bàn tay nghênh đón mũi thương sắc bén!

Xác thịt cùng kim loại chạm nhau, cũng không có gì bất ngờ, cánh tay Tiêu Phàm liền bị trường thương triệt để đâm xuyên qua, nhưng dường như Tiêu Phàm không cảm thấy đau đơn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh đến cực điểm, lại làm cho tiểu nam sinh cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

Vì sao?!

Chẳng lẽ mình không có đâm trúng sao?!

Không đúng, cánh tay của hắn ta rõ ràng đã bị mình đâm xuyên qua mà! Vì sao hắn ta dường như không có cảm giác chứ!

Cậu suy nghĩ, cũng không dừng chiến đấu lại, cả hai va chạm, thương sắc nhọn vẫn đang đâm xuyên tay Tiêu Phàm, huyết nhục vẩy ra, nhìn vô cùng máu tanh, khiến cho trái tim của tiểu nam sinh trở nên vô cùng băng giá.

Đợi đến lúc cậu lấy lại tinh thần, chợt phát hiện Tiêu Phàm đã dựa thế đến gần trước người mình, hai mắt đỏ hồng hơi rượu đang gần trong gang tấc, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cậu chằm chằm.

Ngay sau đó một đạo kiếm quang bỗng nhiên lóe ra trước người cậu, sắc bén đến cực điểm!

Trong lòng tiểu nam sinh run lên, đang muốn dùng trường thương trong tay cản lại nhưng cậu chợt phát hiện, mình đã không thể nào điều khiể trường thương trong tay nữa!

Bởi vì thanh trường thương kia đã sớm bị đối phương dùng cánh tay đầy máu gắt gao cố định!

…

Trước người có kiếm vung qua, một đạo tơ máu bay ra, tiểu nam sinh kinh ngạc, sau đó liền ôm lấy cổ họng ngã xuống đất không dậy nổi, sau đó thân ảnh liền tiêu tán trong gió.

Nhìn mọi chuyện có vẻ dễ dàng như vậy. Nhưng trong lòng mọi người cũng không cho rằng là như vậy.

Đặc biệt là lúc nhìn thấy cánh tay bị trường thương triệt để xuyên qua kia, tình cảm trong lòng bọn họ liền trở nên cực lỳ nặng nề, đây là một loại tư vị không nói ra được, không biết phải hình dung như thế nào.

Tiêu Phàm dùng một cái tay khác nắm chặt trường thương, bỗng nhiên co lại, lại có một mảnh máu tươi bay ra trong không khí.

Tiêu Phàm hành động cực kỳ tùy ý, nhưng mọi người lại thấy run sợ trong lòng, trong nháy mắt kia bọn họ dường như cảm nhận được một nỗi đau khó lòng nhịn nổi, nữ sinh đứng bên ngoài quan sát thậm chí còn trực tiếp nhắm hai mắt lại.

Người trong cuộc như Tiêu Phàm lại có bộ dáng như không có chuyện gì nhìn chăm chú lên vết thương trên cánh tay mình.

Trên tay liền có ngọn lửa dấy lên, đốt sạch huyết dịch xung quanh, lần nữa sinh ra da thịt trắng noãn.

Sau một lát, cánh tay tàn phế kia liền lần nữa khôi phục bộ dáng ban đầu.

Nhìn thấy cảnh này, trong long Tiêu Phàm thở dài, “Túy Uyên Chi Thể” hút máu để chữa trị tàn chi quả nhiên hiệu quả, bổ sung cho nhau thự sự là một sự phối hợp không tồi.

Khác với Tiêu Phàm, nhìn thấy Tiêu Phàm rút thương ra, đám người liền đã không thể nào trấn định được nữa, lại nhìn thấy sự trấn định quỷ dị trên mặt Tiêu Phàm, đám người lại càng cảm thấy tim đập nhanh.

Tiêu Phàm tiện tay vút bỏ thanh trường thương dính máu kia, lần nữa nắm chặt trường kiếm trong tay mình, xoay người lại, lẳng lặng nhìn chăm chú những kẻ địch còn lại, nhẹ nhàng nói: “Người thứ nhất…”

Người thứ nhất là có ý gì, mười một người còn lại tất nhiên hiểu rõ.

Nhưng đối mặt với loại khiêu khích này, bọn hắn lại không có mở miệng phản bác.

Bởi vì bọn hắn tựa hồ cảm nhận được “Chiến đấu chân chính” mà Tiêu Phàm nói đến cùng là để ám chỉ cái gì, mà phần hiểu rõ trong lòng này khiến cho bọn hắn trở nên bất an…

Tiêu Phàm thả lỏng bả vai, cánh tay tự do buông thỏng, tùy ý kéo kiếm, cứ như vậy chậm rãi đi về phía kẻ địch, giống như một lữ khách cô độc.

Mũi kiếm chạm nhau với mặt cỏ, một chút vụn cỏ bay lên, tại trên mặt có một ngấn nhàn nhạt.

Vết kiếm tại trên mặt bùn tạo nên hai đường thẳng tắp, song song không có chút điểm giao nhau nào, khiến Tiêu Phàm lại càng lộ ra vẻ tịch liêu.

Chẳng qua hắn chiến đấu chính là cô độc, lại tịch mịch một chút thì đã sao.

Nhưng “Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân” lại không giống vậy, bọn hắn là một chỉnh thểm cần trợ giúp giúp đỡ lẫn nhau, dù chỉ thiếu một người, trong lòng bọn họ cũng sẽ sinh ra một cỗ khó chịu.

Sự khó chịu này chính là cô độc, coi như trên đài hiện còn có mười một người, cảm giác cô độc vẫn sẽ xâm nhập tâm hồn của bọn hắn như cũ.

Bọn hắn không quen cô độc, cô độc sẽ khiến bọn hắn sinh ra sợ hãi trong lòng, đặc biệt là Tiêu Phàm đang lẻ loi đi đến trước mặt bọn họ, cảm giác cô độc lại bị phóng đại lên rất nhiều…

Chương trướcChương tiếp