favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 805: Tiếng Sấm

Chương 805: Tiếng Sấm

“Chúng ta thừa nhận ngươi rất lợi hại! Chẳng qua ngươi chỉ là thừa lúc chúng ta chủ quan, xử lý một người trong số các huynh đệ của chúng ta, nhưng mà kết quả vẫn sẽ như cũ không thay đổi!”

“Không sai, đánh bại ngươi! Đối với chúng ta mà nói là đơn giản như trở bàn tay!”

“Đúng! Dễ như trở bàn tay!”

Dường như nghe thấy lời nói trước đó chưa đủ khí thế, lại có người bỏ sung hai câu, nhưng lại câu nói này, càng về sau lại càng lộ vẻ yếu mềm.

Mũi kiếm Tiêu Phàm nhẹ nhàng vẩy lên, một chút vụn cỏ theo đó bay lên, hai đường kiếm thẳng tắp trên đồng cỏ cũng kết thúc tại đây.

Xong kiếm đan xéo, hiện lên hình chữ “x” trước ngực, Tiêu Phàm ngưng thần nhìn chăm chú bọn hắn, nhẹ giọng nói: “Vậy liền bắt đầu đi…”

Vừa dứt lời, trường kiếm lại lần nữa huy sang hai bên, giống như hai cái cánh, theo bước chân của Tiêu Phàm phó gió mà tới.

“Yểm hộ! Chặn hắn lại!”

Một tiếng hô to, khiến cho nhóm tiểu nam sinh của “Đức Cổ Khoa” trở nên khẩn trương chưa từng có, rõ ràng kẻ địch trước mắt vẫn chưa từng thay đổi, nhưng thái độ của bọn hắn lại trở nên thận trọng hơn không ít.

Khiên sắt bốn phía lại lóe ngân quang cản trước người Tiêu Phàm, lộ vẻ vô cùng kiên cố, thậm chí có nhiều hơn một chút áp chế, bởi vì trước mắt Tiêu Phàm đã đủ để khiến cho bọn hắn phải xuất ra toàn bộ bản lĩnh để đến đối phó một phen.

Tiếp cận, ép sát, những tiểu nam sinh phụ trách phòng hộ muốn thông qua tẩu vị của mình, triệt để bao vây đườngl ui của Tiêu Phàm, sau đó để những huynh đệ còn lại cho Tiêu Phàm mộ kích trí mạng.

Ba gã cầm thương cũng theo đó mà đến, hành động lần này của bọn hắn cẩn thận hơn so với trước đó không ít, bọn hắn thời thời khắc khắc phòng bị Tiêu Phàm mượn lực

Lúc này lính cầm thương thiếu một người, thế công rất suy yếu, nhưng góc độ ngân thương nhô ra lại cang thêm xảo trá!

Dù không thể trực tiếp lấy mạng Tiêu Phàm, bọn hắn cũng muốn triệt để cắt đứt đừng lui của Tiêu Phàm!

Nhìn thấy Tiêu Phàm sắp va chạm với khiên sắt, chợt chân phải Tiêu Phàm quét ngang, làm ra tư thế thắng gấp.

Tiểu nam sinh nhìn thấy tư thế quen thuộc kia của Tiêu Phàm, kêu to lên: “Ngươi còn muốn lặp lại chiêu cũ? Cũng quá mức coi thường mấy huynh đệ chúng ta đi! Phương xa di chuyển, thay đổi phương hướng, hỏa lực trợ giúp trường thương!”

Những tên pháp hệ đứng sau lưng thuẫn vệ lập tức di chuyển lên, bắt đầu đi về phía sau của thương binh, ý đồ muốn vào lúc Tiêu Phàm mượn lực phản công, trợ giúp thương binh đâm sang hai bên cộng thêm cho Tiêu Phàm hỏa lực mãnh liệt vào chính diện.

“Ngu xuẩn.”

Phát hiện động tĩnh của bọn họ, Tiêu Phàm nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

Lần thắng gấp này, thế tiến của Tiêu Phàm cũng không đột nhiên ngừng lại, mắt thấy sắp va chạm với khiên sắt, thân thể Tiêu Phàm nhanh chóng ngửa về phía sau, mượn lực quán tính, liền cúi người lướt qua khe hở của khiên sắt!

Song kiếm giống như hai cái cánh thu lại, Tiêu Phàm thuận thế vạch một cái mà qua, dưới chân hai tiền vệ trong nháy mắt máu bắn ra tung tóe!

“A!”

Kêu thảm vang lên, hai người cầm khiên sắt trong nháy mắt té ngã trên mặt đất.

Bọn hắn không phải là Tiêu Phàm không thể sau khi cụt chân mà vẫn có thể đứng sừng sững quyết đoán như trước được, cho nên làm ra phản ứng nên có của con người sau khi bị thương.

Nghe thấy tiếng hô thống khổ của huynh đệ, hai người không bị Tiêu Phàm chém bị thương ngay lập tức đưa tay nâng đồng bạn của mình, nhưng quan tâm quá tất sẽ bị rối loạn, huống chi hiện tại bọn hắn vẫn đang ở chiến trường.

Ngửa trên mặt đất thuận thế bắn vọt qua, chẳng biết từ lúc nào Tiêu Phàm đã lại đứng dậy một lần nữa.

Nhanh chóng tiến lại sau lưng những tiền vệ kia.

“Cẩn thận!”

Nơi xa truyền đến một tiếng thét, đang tiếc đã quá trễ, một kiếm vô cùng nhanh đã xẹt qua cổ, lại là một người chết dưới kiếm của Tiêu Phàm.

“Ngươi!”

Trông thấy huynh đệ của mình bị sát hại ngay trước mặt, ba người còn lại bùng phản kháng, ùa về phía của Tiêu Phàm!

Bởi vì đôi bên quá gần, Tiêu Phàm căn bản không có cách nào né tránh, trên ngực truyền đến một trận đau đớn, một ngụm máu tươi phun ra từ lồng ngực.

Khiên sắt cứng rắn đụng vào Tiêu Phàm, ba thanh đoản kiếm lặng lẽ đâm xuống khiên sắt!

Chẳng qua trường kiếm của Tiêu Phàm lại càng nhanh hơn, trong giây phút khiên sắt chạm vào cơ thể, bảo kiếm nhanh chóng xoay tròn, bị Tiêu Phàm cầm ngược trong tay, không ngừng chút nào luền đâm tới lồng ngực của kẻ địch!

Ba đóa hoa máu nở rộ, một đóa trên bụng Tiêu Phàm, lại có hai đóa trên đầu của kẻ địch.

Trước mặt Tiêu Phàm lại có hai người đổ xuống, mà Tiêu Phàm vẫn đứng vững như cũ.

Tiểu nam sinh còn sống sót kia hiển nhiên không thể tiếp nhận nổi kết quả này, lập tức mất đi lý trí, điên cuồng bùng nổ.

Mà Tiêu Phàm trải qua chiến đấu kịch liệt, bị đoản kiếm đâm vào bụng, trên thân thể xuất hiện một chút mỏi mệt.

Chỉ một giây lơ đãn liền bị tiểu nam sinh tiền vệ kia rat ay giam cầm tứ chi!

Mà lần này tiểu nam sinh sử dụng giam cầm tứ chi vô cùng chú trọng, phối hợp thêm thuật cầm nã thủ chuyên nghiệp!

Mượn lúc phần bụng Tiêu Phàm bị thương mà xuất hiện tình trạng suy yếu ngắn ngủi, tiểu nam sinh bắt lấy tay phải của Tiêu Phàm, bẻ ngoặt về phía sau, sau đó nhanh chóng nâng cao lên, bởi vì nguyên nhân kết cấu các khớp trên cơ thể, cánh tay phải của Tiêu Phàm đã hoàn toàn không sử dụng lực được nữa, vả lại thân thể bị ép nghiêng về phía trước.

“Ha ha ha! Ngươi không phải rất lợi hại sao! Bây giờ bị ta khống chế, để xem ngươi còn có thể lợi hại thế nào! Ta biết thân thể ngươi cường hãn, chẳng qua chỉ cần ta cố định ngươi ở đây, đợi các huynh đệ của ta đồng loạt ra tay, nhất định có thể triệt để xử lý cái tên hỗn đản nhà ngươi! Mọi người còn chờ cái gì! Nhanh toàn lực sử dụng kỹ năng mạnh nhất, giết chết tên khốn kiếp này đi!”

Tiểu nam sinh nhìn về phía mấy vị huynh đệ của mình, dùng sức rống to, nhưng hắn lại thấy một vẻ thất kinh trên mặt bọn họ.

Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao các huynh đệ lại kinh ngạc đứng ngốc tại một chỗ như vậy?

“Cách cách cách cách…”

Tiếng động giòn vang liên tiếp vang lên, giống như sấm sét giữa trời quang, trận trận vang dội.

Nhưng hôm nay trời quang mây đãng, không thấy một đám mây đen nào, làm sao lại sẽ có sấm sét?

Thế là, tiểu nam sinh nghĩ đến điều gì đó, vô cùng sợ hãi nhìn người dưới người mình.

Hắn phát hiện trong tay mình vẫn đang nắm chặt một cánh tay rắn chắc, nhưng cánh tay này lại xuất hiện một độ cong cực kỳ kinh dị, quay quanh, một mực quấn về phía sau mình.

Bên trong cánh tay lại còn truyền ra từng trận tiếng vang cách cách, giống như điện lưu truyền nhanh, thân thể của tiểu nam sinh cũng vì vậy mà bị điện giật đến run lên.

Tiểu nam sinh rốt cuộc hiểu rõ, đó cũng không phải là cái gì mà âm thanh của sấm sét, mà là tiếng vỡ vụn của xương cốt!

Nhưng hiện tại đã quá muộn, bởi vì một thanh trường kiếm đã đâm xuyên ra sau lưng rồi…

Quanh co, đó là một loại độ cong vô cùng quỷ dị, cánh tay bị khóa chặt kia uốn lượn tùy ý giống như một sợi thừng bằng bông.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người thậm chí còn nghĩ rằng Tiêu Phàm đang sử dụng một loại kỹ năng làm mềm tứ chi nào đó, nhưng theo từng trận tiếng vỡ vụn vang lên, lại phủ nhận suy nghĩ trong lòng bọn họ.

Đau! Thật là đau!

Chỉ cần nhìn thôi, tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại, mà tiểu nam sinh đang nắm chặt không thả cánh tay của Tiêu Phàm kia lại càng cảm thụ rõ ràng hơn.

Rung động trên tay khiến cho toàn thân tiểu nam sinh kia chấn động, hoàn toàn phá tan tinh thần của cậu, khi lợi kiếm đưa đến cần cổ của cậu, cậu mới phát hiện ra thân thể của mình đã bị dọa đến mức không thể động đậy.

Sợ hãi hoàn toàn xâm chiếm lòng cậu, khiến cậu mất đi toàn bộ sức lực hành động…

…

Tiểu Miêu khiếp sợ nhìn màn hình lớn trước mặt, một thanh lợi kiếm xẹt qua cần cổ, hoa máu bay múa, nhẹ nhàng lấy đi sinh mạng của tiểu nam sinh trước mặt Tiêu Phàm.

Kiếm quang dứt khoát kết hợp với máu, khiến hình tượng này có vẻ hơi lộng lẫy.

Chương trướcChương tiếp