favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 806: Cả Đoàn Bị Diệt

Chương 806: Cả Đoàn Bị Diệt

Chẳng qua không ai đi chú ý cảnh đẹp này, điều bọn họ càng quan tâm hơn chính là sự tĩnh mịch của bức tranh này.

Cánh tay vặn vẹo cực kỳ thảm thiết cùng với một đôi mắt lạnh lẽo lại càng tạo nên 2 mảnh đối lập, tàn nhẫn mà thê mỹ, giống như đang phát tiết cái gì đó.

Mồ hôi chảy từ trên trán xuống, Tiểu Miêu nuốt nước bọt, kinh ngạc nói:

“Đây chính là thực lực chân chính của Mệnh Phàm sao?!”

Thực lực chân chính?!

Một màn này đã không thể nào dùng khái niệm thực lực này để giải thích nữa!

Giờ phút này, ở sâu trong lòng mọi người đã xuất hiện một nhận thức mới về Lich King Mệnh Phàm…

Theo sự biến mất của thân ảnh tiểu nam sinh, cánh tay vặn vèo vì mất đi điểm tựa mà tự nhiên rủ xuống, Tiêu Phàm tùy ý nhổ thanh đoản kiếm trên bụng mình xuống, trong miệng lẩm nhẩm một chuỗi con số: “Hai… Ba… Bốn… Năm…”

Từng con số được đếm vô cùng bình tĩnh hữu lực, chứng minh hiện tại tư duy của Tiêu Phàm vẫn vô cùng rõ ràng, mà tư duy càng rõ ràng, sự đau đớn cảm nhận được lại càng kịch liệt.

Theo từng con số được chậm rãi đếm ra, cánh tay bất lực rủ xuống đã dấy lên ngọn lửa, vô cùng diễm lệ.

Nhưng cùng với sự đong đưa của cánh tay, tiếng lốp bốp giòn tan lại liên tiếp vang lên, khiến những tia lửa kia lại càng giống như từng tia sấm sét màu đỏ.

Vặn vẹo, lượn vòng, tái tạo, cơ bắp trên cánh tay kia co rúm như cao su, nhưng động tĩnh mà nó sinh ra lại mãnh liệt gấp mấy lần sự đàn hồi của cao su!

Càng ngày càng mãnh liệt, quá trình này lại càng tàn nhẫn, càng tàn nhẫn lại càng khiến cho người xem cảm thấy run sợ trong lòng.

Dạng tự chữa lành như này, thực sự quá mức kinh dị, loại đau đớn này phải nhẫn nhịn thế nào mới có thể chịu đựng được chứ?

Không ai có thể trả lời vấn đề này, đợi đến lúc Tiêu Phàm đếm xong, một cánh tay mới tinh đã xuất hiện trước mặt mọi người, vết đam dưới bụng Tiêu Phàm cũng chẳng biết lúc nào đã khỏi hẳn.

Bây giờ xem ra, những con số mà Tiêu Phàm đếm giống như thời gian mà thân thể khỏi hẳn, nhưng nhóm tiểu nam sinh lại chân chính hiểu rõ ý nghĩa của những con số mà Tiêu Phàm đếm đại biểu cho cái gì.

“Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân” chiến đấu anh dũng đến hiện tại, đã mất đi năm, chỉ còn lại bảy người.

Nhóm tiền vệ lại càng bị diệt toàn bộ, mà kẻ địch của bọn hắn lại vẫn cầm hai thanh bảo kiếm đứng bình tĩnh phía trước.

“Lúc các ngươi bắt đầu quyết đấu, liền nói kết cục đã định, bây giờ trong mắt các ngươi, kết cục này, vẫn là cái kết cục lúc ban đầu kia sao?”

Tiêu Phàm dùng cặp mắt đỏ hồng lẳng lạng nhìn bọn hắn, nói một câu như vậy, bởi vì cuộc quyết đấu đến giờ phút này, kết cục đã trở nên hết sức rõ ràng.

“Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân” mạnh ở chỉnh thể, trong đoàn đội bọn hắn hỗ trợ lẫn nhay, mỗi người đảm nhiệm vị trí của mình, dựa vào sự ăn ý lẫn nhay mà có thể ngưng tụ ra một chiến lực cường đại, nhưng đội ngũ hiện tại đã không còn toàn vẹn, bọn hắn lại càng mất đi tất cả những người cầm khiên sắt bảo vệ phía trước, vậy trận quyết đấu này, còn cần phải theo dõi tiếp sao?

Nhóm tiểu nam sinh còn lại không biết, có lẽ có biết cũng không muốn đáp lại, chỉ nắm chặt vũ khí trong tay, ngơ ngác nhìn Tiêu Phàm trước mặt.

Nhưng mặc kệ bây giờ nhóm “Đức Cổ Khoa” có cảm tưởng gì, tình thế đã vậy, Tiêu Phàm cũng không khách khí nữa!

Ánh mắt tập trung, Tiêu Phàm nhất cổ tác khí phi nhanh ra.

Liền biến thành một thanh kiếm sắc bén nhất thế gian…

Không có xảy ra bất kỳ việc ngoài ý muốn nào, quá trình liền giống như trong suy nghĩ của mọi người, thậm chí còn được tiến hành cực kỳ nhanh chóng.

Đã mất đi “Khiên”, “Đức Cổ Khoa” liền giống như đã mất đi khả năng phòng ngự, làm sao chống đỡ được thanh bảo kiếm Tiêu Phàm này?

Lưu quang màu trắng, một đường xẹt qua, mang theo màu đỏ của máu, nhóm tiểu nam sinh liên tiếp ngã xuống, lộ vẻ cực kỳ dứt khoát.

Đợi đến lúc chỉ còn lại một kẻ địch, Tiêu Phàm liền thả chậm bước chân…

Kiếm quang liên tiếp lấp lánh, bên ngoài trận chiến không có tiếng hô, tĩnh mịch đến mức quỷ dị, dường như sợ ồn ào sẽ ảnh hưởng đến đạo kiếm quang tĩnh mịch này.

Ác Long nhìn màn hình lớn mà khiếp sợ không thôi, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, thì thào nói: “Tôi nói này Bàn Tử, bạn tốt Mệnh Phàm của cậu vẫn luôn ác như vậy sao?”

Không sai, trong trận chiến này, thứ Tiêu Phàm để lại trong lòng Ác Long chính là tàn nhẫn!

Hắn không chỉ tàn nhẫn đối với kẻ địch mà lại càng thêm tàn nhẫn với chính mình!

Nhìn thấy sự tàn nhẫn này, ngay cả bực ác nhân như Ác Long cũng cảm thấy lạnh trong lòng.

Ác Long hỏi nửa buổi, Hào Đại Bàn vẫn không hề có phản ứng, không khỏi nhìn về phía Hào Đại Bàn.

Lúc này Ác Long mới phát hiện, Hào Đại Bàn bên cạnh hắn nhìn thấy máu đỏ gây người kia, cũng là một bộ dáng chấn kinh.

Đúng vậy, Tiêu Phàm từ trong bóng tối đi ra liền sinh ra biến đổi, ngay cả người thân quen của hắn cũng cực kỳ không thích ứng.

Tay phải cầm lấy dây cung của Tịch Dương run nhè nhẹ, hắn ta cảm giác việc trả thù cho Tiểu thúy dường như càng ngày càng khó thực hiện rồi.

Vì sao lại biến thành như vậy? Vì dao lại trở nên như vậy? Trong khoảng thời gian này, Phàm ca rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?!

Tiêu Phàm không nghe được tiếng lòng của người khác, cho nên hắn cũng sẽ không quan tâm đến những cảm tưởng trong lòng người khác, vẫn như cũ chậm rãi dịch bước, đi đến tiểu nam sinh cuối cùng.

Người này đã là “Đức Cổ Khoa” cuối cùng, chỉ cần chém một kiếm, cuộc chiến này liền có thể kết thúc.

Mà người cuối cùng của “Đức Cổ Khoa” này nhìn thấy các huynh đệ của mình liên tiếp mất mạng, lại càng hoàn toàn từ bỏ mọi chống cự, vô lực ngồi liệt trên mặt đất.

Nhưng bước chân của Tiêu Phàm thực sự rất chậm chạp, giống như tận lực kéo dài, vả lại theo bước chân chậm rãi đến gần của hắn, vẻ mặt của hắn lại càng trở nên âm lãnh, âm lãnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Tiểu nam sinh cho rằng Tiêu Phàm đang cố ý tạo ra bầu không khí ngột nhạt, muốn nhục nhã mình, thế là giận dữ rống to về phía Tiêu Phàm: “Ta thừa nhận lần này ‘Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân’ của chúng ta thất bại, nhưng ngươi hãy nhớ kỹ cho ta! Lần sau quyết đấu chúng ta nhất định sẽ lấy lại danh dự! Tất cả đều vì muội muội đáng yêu nhất trên thế giới này của chúng ta!”

Chẳng qua cậu rõ ràng đã hiểu lầm ý đồ của Tiêu Phàm, bởi vì Tiêu Phàm cũng không có niềm yêu thích đối với việc hù dọa tiểu quỷ.

Hiện tại đại cục đã định, Tiêu Phàm đi chậm như vậy hoàn toàn là đang mượn cớ trầm tư, mà sắc mặt âm trầm cũng là bởi vì suy nghĩ xong, tâm trạng không tốt mà thôi.

Cuộc quyết đấu này có kết cục như thế nào, từ đầu đến cuối Tiêu Phàm cũng không quan tâm. Cái nhìn của hắn cũng giống như “Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân”, đều cho rằng kết cục của trận chiến này đã được định từ trước, khác biệt duy nhất chính là hắn cảm thấy hắn là người sẽ thu được thắng lợi cuối cùng.

Cho nên trong quá trình này, vẻ mặt của hắn mới có thể bình tĩnh như vậy.

Mà hiện tại sắc mặt âm trầm là bởi vì cuộc chiến này cũng không có đạt đến kết quả mà hắn muốn.

“Đức Cổ Khoa Thập Nhị Nhân” rất mạnh nhưng cũng không mạnh đến mức khiến Tiêu Phàm chật vật như vậy, sở dĩ Tiêu Phàm bị thương nhiều lần như vậy là bởi vì hắn vẫn giữ sức, căn bản không sử dụng tất cả bản lĩnh của mình.

Làm như vậy một mặt là để thích ứng với thân thể sau khi đã cường hóa của mình, càng quan trong hơn chính là để kẻ địch nghĩ mình yếu.

Quân Sư Xấu Bụng muốn bắt người trước tiên phải bắn ngựa, bắt giặc phải bắt vua trước, muốn bắt Tiêu Phàm trước, chẳng lẽ Tiêu Phàm chưa từng muốn như vậy sao?

Vua của Bang Long Hổ rốt cuộc là ai, Tiêu Phàm hiển nhiên hiểu rõ nhất.

Cho nên Tiêu Phàm muốn dùng việc chiến đấu đơn độc của mình, cuốn Thái Thập Tam, nhân vật chủ chốt của Bang Long Hổ vào trong cuộc quyết đấu này.

Sau đó hắn lại trong lúc chiến đấu mạnh mẽ ra tay, tiêu diệt đám người của Thái Thập Tam, Bang Long Hổ trong lúc nhất thời như quần long mất đầu, rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Chương trướcChương tiếp