favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cao Thủ Tu Chân
  3. Chương 204: Chương 203

Chương 204: Chương 203

“Giai Lệ, anh đã nói ông trời sẽ chú ý đến em, có một ngày may mắn sẽ tìm đến cửa mà!”.

“Trở thành ca sĩ là ước mơ của em, bây giờ em chỉ còn cách ước mơ một bước mà thôi!”.

Cố Giai Lệ nhìn hợp đồng trong tay.

Vừa rồi cô đã xem lướt qua điều khoản trên hợp đồng, hầu như đều là phúc lợi của công ty cho nghệ sĩ, không có bất cứ nghĩa vụ và trách nhiệm gì mà nghệ sĩ phải chấp hành, giống như điều khoản đơn phương vậy.

Công ty giải trí Thiên Phú là công ty hạng nhất ở Lư Thành thậm chí là tỉnh Xuyên, hơn nữa, cổ đông lớn đằng sau còn là Ngô Quảng Phú, chắc chắc không có công ty nào khác dám dùng tên “Thiên Phú”.

Điều này chứng tỏ đối phương không phải kẻ lừa đảo, mà là người phụ trách thật sự của Công ty giải trí Thiên Phú.

Cô nhìn hợp đồng một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Anh Hồ, tôi rất sẵn lòng gia nhập Công ty giải trí Thiên Phú, nhưng có chuyện tôi cần nhờ anh, có thể cho anh Diệp Thiên gia nhập cùng không? Khả năng đàn hát của anh ấy hơn tôi rất nhiều, anh ấy có thể trở thành nghệ sĩ của công ty các anh với tôi không?”.

Hồ Lượng nghe vậy thì sững sờ, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên.

“Cô Cố Giai Lệ, là thế này”, Hồ Lượng giải thích: “Tôi là cựu học sinh trường Tam Trung, xem như là đàn anh của cô.

Hôm nay là lễ kỉ niệm mười năm của trường, tôi cũng đến tham gia tiệc tối và nghe được màn biểu diễn tuyệt vời của cô”.

“Tôi không chỉ là Tổng giám đốc của công ty mà còn kiêm việc tìm kiếm ngôi sao, tôi cho rằng với ngoại hình và giọng hát của cô hoàn toàn có thể trở thành ca sĩ hạng nhất của Hoa Hạ, tương lai tiến ra quốc tế cũng không phải không có khả năng.

Vậy nên tôi đánh liều đến đây, muốn mời cô gia nhập Công ty giải trí Thiên Phú của chúng tôi”.

“Tôi có thể hứa với cô, chỉ cần cô đồng ý gia nhập với chúng tôi, điều khoản hợp đồng sẽ kí kết theo ý muốn của cô.

Không chỉ vậy, công ty chúng tôi cũng sẽ dùng hết sức giúp cô nổi tiếng”.

“Đây là bản hợp đồng mà tôi mang đến, cô có thể xem trước.

Nếu có chỗ nào thắc mắc hoặc không hài lòng, cô có thể bàn bạc với chúng tôi sửa đổi cho đến khi nào cô hài lòng thì thôi”.

Hồ Lượng tha thiết nói: “Chúng tôi chân thành hi vọng cô có thể gia nhập!”.

Nhìn hợp đồng trước mắt, Cố Giai Lệ gần như không thể tin được, nhất thời ngây ra tại chỗ.

Cô cũng từng mơ tưởng có một ngày chuyện chiếc bánh từ trên trời rơi xuống sẽ đến với cô, nhưng theo thời gian trôi đi, cô biết loại ảo tưởng này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết mà thôi.

Nhưng bây giờ “chiếc bánh” đã thật sự rơi xuống ngay trước mắt, hơn nữa còn rơi trúng cửa.

“Sao vậy?”.

Diệp Thiên xuất hiện đúng lúc, cậu giả vờ không biết, cố ý hỏi.

Lúc này, Cố Giai Lệ mới như tỉnh lại từ trong mơ, kể lại sự việc cho Diệp Thiên nghe.

Diệp Thiên bùng nổ diễn xuất, vẻ mặt đầy “phấn khởi” và “vui mừng”.

“Thật à Giai Lệ? Người của công ty giải trí đến tìm em ký hợp đồng sao?”.

Cậu vỗ vai Giai Lệ, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, biểu cảm nghiêm túc.

“Giai Lệ, anh đã nói ông trời sẽ chú ý đến em, có một ngày may mắn sẽ tìm đến cửa mà!”.

“Trở thành ca sĩ là ước mơ của em, bây giờ em chỉ còn cách ước mơ một bước mà thôi!”.

Cố Giai Lệ nhìn hợp đồng trong tay.

Vừa rồi cô đã xem lướt qua điều khoản trên hợp đồng, hầu như đều là phúc lợi của công ty cho nghệ sĩ, không có bất cứ nghĩa vụ và trách nhiệm gì mà nghệ sĩ phải chấp hành, giống như điều khoản đơn phương vậy.

Công ty giải trí Thiên Phú là công ty hạng nhất ở Lư Thành thậm chí là tỉnh Xuyên, hơn nữa, cổ đông lớn đằng sau còn là Ngô Quảng Phú, chắc chắc không có công ty nào khác dám dùng tên “Thiên Phú”.

Điều này chứng tỏ đối phương không phải kẻ lừa đảo, mà là người phụ trách thật sự của Công ty giải trí Thiên Phú.

Cô nhìn hợp đồng một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Anh Hồ, tôi rất sẵn lòng gia nhập Công ty giải trí Thiên Phú, nhưng có chuyện tôi cần nhờ anh, có thể cho anh Diệp Thiên gia nhập cùng không? Khả năng đàn hát của anh ấy hơn tôi rất nhiều, anh ấy có thể trở thành nghệ sĩ của công ty các anh với tôi không?”.

Hồ Lượng nghe vậy thì sững sờ, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên.

Ánh mắt Diệp Thiên lóe lên, âm thầm lắc đầu, Hồ Lượng lập tức hiểu ý.

“Xin lỗi cô Cố Giai Lệ, công ty chúng tôi tạm thời chưa có ý định đào tạo nam nghệ sĩ mới, vô cùng xin lỗi”.

Cố Giai Lệ nghe vậy thì tỏ ra thất vọng, cô thật sự muốn đi cùng Diệp Thiên.

“Được rồi Giai Lệ, em không cần lo cho anh”.

Diệp Thiên mỉm cười nói: “Có ước mơ thì nỗ lực theo đuổi, đến lúc em nổi tiếng, anh lại có một cô em gái là ngôi sao rồi”.

Cậu cầm lấy bút từ tay Hồ Lượng, đưa cho Cố Giai Lệ.

“Mau ký đi!”.

Cố Giai Lệ nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Diệp Thiên, cuối cùng cũng gật đầu, ký tên mình lên hợp đồng.

Chương trướcChương tiếp