theo mưu đồ của người khác—— "
Dòng sông Mộ đã không thấy đâu nữa.
Nơi lúc trước phong ấn vô số tận thế và mộ huyệt Lục Đạo chỉ còn lại một mảnh đất
đai bỏ hoang, từng cái hố sâu lõm xuống bỏ không.
—— Vô số những mộ huyệt và hòn đảo cũng không ở chỗ này, bọn chúng cùng biến
mất theo dòng sông Mộ.
Bọn chúng đều đi đến mặt sau của Nhân Gian giới.
Cố Thanh Sơn đáp xuống bên trong những phế tích này, nhanh chóng ngắm nhìn bốn
phía.
Hắn dựa theo lời nhắc nhở của những huyền bí kia, rất nhanh đã phát hiện nơi đó —
—
Trong một hố sâu nào đó, một mảnh bùn đất thẳng đứng.
Thân hình Cố Thanh Sơn bay lượn tới, nhẹ nhàng rơi vào trong đó, lơ lửng trước bùn
đất.
"Chính là chỗ này, bí mật chỉ để lại cho Chân Long
Hắn vươn tay, ấn một cái xuống bùn đất.
Mảnh bùn đất lõm xuống, cuối cùng bị thứ gì đó cứng rắn ngăn trở.
Cố Thanh Sơn đẩy bùn đất ra, chỉ thấy bên trong là một mặt tường lấp kín.
Trên tay hắn xuất hiện một ánh kiếm, trực tiếp chém mở tung bức tường kia ra.
Tất cả sáu loại phù văn đỏ, vàng, xanh, lam, lục, tím dâng trào ra từ cái lỗ phía sau bức tường trước mặt, triệt để bao phủ lấy Cố Thanh Sơn.
Bọn chúng yên lặng kể lại chuyện nào đó bên tai Cố Thanh Sơn.
Một hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi nhanh chóng nhảy ra:
[Chú ý, những phù văn huyền bí đặc thù này sẽ chỉ cho một mình ngài đi vào, sau khi
ngài xem hết bí mật bên trong, tất cả mọi thứ ở nơi này đều sẽ bị bọn chúng hủy đi.]
Cố Thanh Sơn bị những huyền bí kia bao vây, rất nhanh bay vào cửa hang nọ.
Chỉ thấy bên trong là một đại điện trống rỗng, trong bóng đêm phảng phất không có
cái gì cả.
—— Sương mù hắc ám che kín tất cả, không người nào có thể cảm nhận được bất cứ
thứ gì nằm bên trong đại điện.
Cố Thanh Sơn rơi vào làn sương mù đen đó.
Sau một khắc, toàn bộ những phù văn huyền bí kia bay ra ngoài, canh giữ ở cửa hang,
hoàn toàn đóng chặt lại.
Sau đó ——
Đại điện phát sáng lên.
Gần như trong nháy mắt ánh sáng xuất hiện, Cố Thanh Sơn đã phát hiện cái đài này.
Trên đài không có cái gì cả.
Nó đứng sừng sững ở điểm cuối của đại điện, phía sau là một bức bích hoạ hùng vĩ,
phía trên có vẽ một tấm đồ án sắc thái rực rỡ, hình như đang thuật lại một cảnh tượng nào đó trong thời đại thần thoại.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía bích hoạ.
Chỉ thấy đó là một cái bàn quay chia làm sáu bộ phận, trong đó có thiên tiên, A Tu La, Nhân Tộc, ác quỷ, người chết, Thú tộc.
Các loại chúng sinh ở trong giới mà mình thuộc về, đồng loạt làm ra tư thế thành kính hành lễ về hướng chính giữa cái bàn quay.
Mà chính giữa cái bàn quay đó, bích hoạ cũng chỉ có mấy bút rải rác.
—— Hình như vốn có người chuẩn bị vẽ thứ gì đó, nhưng lại không biết nên đặt bút
như thế nào, hoặc là họa sĩ tạm thời thay đổi chủ ý, không có ý định vẽ ra.
Cố Thanh Sơn quan sát màu sắc sặc sỡ mà mấy nét bút kia chấm lên, trong lòng cứ
cảm thấy có chút quen thuộc.
Hắn ngóng nhìn một lát, bỗng nhiên mở miệng, lấy long ngữ thì thầm:
"Lục Thánh trở về làm một, thuật luân hồi thành —— "
Tiếng nói vừa ra, toàn bộ đại điện lập tức phát ra âm thanh chấn động to lớn.
Trên cái đài kia ban đầu vốn rỗng tuếch, nhưng sau khi Cố Thanh Sơn phát ra câu nói
bằng long ngữ này, nó ầm một tiếng nổ tung.
Một tàn ảnh từ giữa đài bay lượn ra, bị Cố Thanh Sơn bắt được ngay lập tức.
Khi mở tay ra xem xét, lại là một khối kim loại lạnh như băng.
Một nhóm chữ nhỏ màu đỏ tươi lập tức nhảy ra:
[Ngài thu được thiết bị chứa đựng ký ức nhân tộc.]
Cố Thanh Sơn âm thầm cảm thấy kỳ quái trong lòng.
Bí mật này giấu sâu như vậy, đến cùng sẽ là cái gì?
Sau một khắc, chỉ nghe một thanh âm vang lên trong hư không:
"Chúng ta nhất định phải khai mở chuyện mà chúng ta đã dò xét ra, cũng lấy huyền bí vô tận che giấu, mới có thể để cho một người an toàn đọc được nó."
"Sức mạnh kháng chú của tộc Rồng là mạnh nhất, cũng cẩn thận nhất, bởi vậy trọng trách này sẽ giao cho tộc rồng."
"Cầm thiết bị chứa đựng này."
"Nếu như ngươi có thể thức tỉnh vị thánh của Nhân Tộc thì hãy đưa cái này cho kẻ
đó."
"Nếu như ngươi làm được, vị thánh của Nhân Tộc sẽ nhớ lại chuyện đã xảy ra vô số
năm trước và sẽ nói nửa câu sau của bí mật này cho ngươi biết."
"Nếu như không làm được, vậy thì mau trốn —— trốn càng xa càng tốt!"
Oanh!
Vô số những phù văn vọt tới từ bốn phương tám hướng, trực tiếp đẩy Cố Thanh Sơn
ra đại điện.
Sau một khắc.
Toàn bộ phù văn sáu màu dung hợp vào đại điện.
Bọn chúng hóa thành một ngọn lửa hừng hực, cùng toàn bộ đại điện triệt để tan thành
mây khói.
Tay Cố Thanh Sơn còn đang cầm khối kim loại lập phương kia, không khỏi lâm vào
trầm tư.
"Lục Thánh trở về thành một? Trở về thành một
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm.
Đại điện bí ẩn đã hoàn toàn biến mất.
Cố Thanh Sơn chầm chậm bay ra khỏi hố sâu, lơ lửng bất động giữa không trung.
Hắn không nói một lời, im lặng thời gian rất lâu.
—— Lục Thánh trở về thành một, Thuật Luân Hồi thành.
Lục Đạo có quá nhiều điều bí ẩn, đến tận giờ khắc này cũng không thể nhìn thấy điểm
cuối cùng.
Điều này cũng tạo thành một kết quả.
Đó là mình không cách nào dự đoán tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, càng không thể
sớm đưa ra các loại thủ đoạn.
Mọi chuyện chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Chốc lát sau.
Cố Thanh Sơn vuốt trán, bất đắc dĩ nói: "Mệt mỏi quá, luôn phải đi theo mưu đồ của người khác—— "
Ở phía sau hắn, tiếng nói của Lạc Băng Ly bỗng nhiên vang lên: "Rất ít khi thấy
ngươi ủ rũ, cho dù là vào thời điểm ở Hoang Vân Thiên Cung, ngươi cũng chưa từng
như vậy."
Cố Thanh Sơn nói: "Không có cách nào, ta sinh ra quá muộn, nếu có thể trở lại thời đại mà Lục Đạo Luân Hồi được sinh ra, ta khẳng định có thể làm rõ ràng tất cả mọi
chuyện."
Địa Kiếm nói: "Đừng nói đến chuyện thời gian —— kỳ thật ngươi đã đủ ghê gớm rối, xuyên qua xuyên lại trên một tuyến thời gian an toàn, cuối cùng khai sáng ra con
đường của chính mình."
"—— Sau đó tộc thời gian chạy ra, đại khái bọn chúng sẽ không cho phép ngươi động bậy động bạ vào thời gian nữa." Lạc Băng Ly nói.