favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 2859: Thay đổi số phận Hoàng Tuyền.

Chương 2859: Thay đổi số phận Hoàng Tuyền.

Đáy sông Vong Xuyên.

Một tảng đá đột nhiên nứt ra, một người từ trong đó bước ra.

Đó là một người chết có gương mặt thường thường.

Người chết mở mắt ra, vừa định quan sát xung quanh thì đã bị sức nước của sông

Vong Xuyên lao tới, hoàn toàn quên hết quá khứ.

Thậm chí nó đã quên hết tất cả.

Theo lý thuyết, lúc này sẽ có một dòng nước vây lấy nó, đưa nó đi đầu thai.

Nhưng lúc này, pháp tắc Hoàng Tuyền đã hỗn loạn, Vong Xuyên không thể giúp

người chết đi luân hồi đầu thai được nữa.

Người chết ngơ ngác đứng dưới đáy sông

Gã đột nhiên cảm nhận được gì đó, chậm rãi cúi đầu nhìn vào tay mình.

Chỉ thấy trong tay mình có một ký hiệu kỳ dị, đang tỏa ra một loạt tàn ảnh.

Những tàn ảnh này hóa thành hàng nghìn hàng vạn, nhìn thật kỹ có thể thấy trong đó

có những hình ảnh giống như thế giới Hoàng Tuyền.

Thời điểm tàn ảnh xuất hiện, nước Vong Xuyên liền vòng qua người chết, không hề

dính vào gã dù chỉ một chút.

Nhìn tàn ảnh trên tay, người chết đột nhiên nở nụ cười.

“Hì hì hì, thuật Thế Giới Song Song? Cổ lỗ sĩ.”

“Thực lực của Ảnh Ma Đa Trọng

hơi khó ăn một chút.”

Người chết vẫy tay.

Tàn ảnh trên tay hắn tức khắc tản ra, tiêu tan trong hư không.

Nước Vong Xuyên khép lại.

Người chết không hề để tâm sự ăn mòn của nước sông, bước ra một bước, đi về một

hướng khác.

Chẳng mấy chốc.

Một thân hình ướt nhẹp từ trong Vong Xuyên đi tới, bước đi tập tễnh giữa cả vùng đất

bao la rộng lớn chỉ có hai màu đen đỏ.

Bởi Vong Xuyên không hề chảy, người chết dưới lòng sông đều lên bở, cho nên nó

không dễ thấy được.

Nó tiến về phía trước theo đoàn người chết chen lấn, thỉnh thoảng vươn tay, nhẹ

nhàng chạm vào những người chết khác ở bên cạnh.

Một khắc nào đó, dường như nó cảm ứng được điều gì, đột nhiên dừng bước, ngồi lên

một khối nham thạch to lớn, nghỉ ngơi một chút.

“Ta cảm nhận được sức mạnh của vận mệnh

Người chết suy nghĩ chừng hai hơi thở, nở một nụ cười, vui vẻ nói: “Hì hì, đi giết cái tên có sức mạnh vận mệnh kia trước thì sẽ không ai biết được ta muốn làm cái gì

nữa.”

Nó đột nhiên biến mất tại chỗ.

Cùng thời khắc đó.

Núi Thiết Vi.

Đỉnh núi.

Phi Nguyệt đang cùng Tiểu Điệp, nữ tu sĩ mù, tháp chủ tháp Hung Ma nói chuyện thì

trên cánh tay nàng chợt nhô ra một sợi tơ màu đỏ thẫm.

“Sợi tơ Tử Vong!” Tiểu Điệp giật mình nói.

Phi Nguyệt giơ tay lên, nhìn sợi tơ màu như máu tươi, mở miệng nói: “Đúng vậy, xem

ra có người muốn giết ta

“Không sao, Thần Chủ Hoàng Tuyền và Thiên Đế đang tra xét toàn bộ thế giới Hoàng

Tuyền, một khi có gió thổi cỏ lay thì có thể tới giúp bất cứ lúc nào, rốt cuộc là ai mà to gan như vậy, dám đến đây giết ngươi?” Tháp chủ tháp Hung Ma nói.

Mọi người cùng nhau nhìn lên trời cao.

Chỉ thấy Tạ Đạo Linh và người phụ nữ xương khô đang không ngừng phóng ra thuật

pháp trên sông Vong Xuyên, đánh vào chỗ sâu trong thế giới.

Đột nhiên, xa xôi trên bầu trời vang lên một tiếng kêu quái dị.

“Là nó đang giở trò!”

Tạ Đạo Linh quát một tiếng, nhích người một cái, xuyên phá trời cao bay vọt đi.

“Khí tức này quá tà môn

không dừng lại, cũng xé gió mà đi.

Bọn họ đi rồi.

Sau một cái chớp mắt.

Chỉ thấy sợi tơ máu trên tay Phi Nguyệt nhanh chóng uốn lượn vài vòng, quấn hết cả

cánh tay của nàng.

“Điềm báo phải chết

bình tĩnh nói.

Tháp chủ tháp Hung Ma đứng chắn trước mặt Phi Nguyệt, Tiểu Điệp cũng rút binh

khí ra, quan sát xung quanh.

“Vô dụng thôi, ta đã xem qua ba nghìn loại điềm báo, vận mệnh của nàng ấy đã được định sẵn từ trước.” Nữ tu sĩ mù thở dài nói.

Tiểu Điệp kinh ngạc nhìn nàng một cái.

Vận mệnh là một pháp tắc cường đại, cho nên trước đó Phi Nguyệt mới có thể cảm

nhận được cái chết đang ập tới.

Thế nhưng nữ tu sĩ mù

Nàng làm sao có thể “xem qua ba nghìn loại điềm báo”? Sao có thể chắc chắn rằng

vận mệnh của Phi Nguyệt đã được định trước?

Nghĩ như vậy, Tiểu Điệp bỗng nhớ tới lần đầu tiên tiến vào Hoàng Tuyền.

Tất cả mọi người đều lựa chọn ở lại Hoàng Tuyền, chỉ có nữ tu sĩ mù lựa chọn đầu

thai.

Sau đó

Nàng dùng mệnh lực của mình để trợ giúp Cố Thanh Sơn.

Trái tim đang căng thẳng của Tiểu Điệp dần dần thả lỏng.

Có thể giúp Cố Thanh Sơn, lại vẫn luôn đứng về phía Phi Nguyệt, chắc không phải kẻ

địch đâu.

Nàng nhìn về phía tháp chủ tháp Hung Ma, chỉ thấy tháp chủ tháp Hung Ma cũng

đang nhìn nàng, hai người đưa mắt nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt, âm thầm kín đáo

đi đến bên cạnh Phi Nguyệt.

Dù sao cẩn thận vẫn hơn.

Nữ tu sĩ mắt mù giống như không hề để ý, tiện tay lấy ra một quyển trục, bắt đầu niệm tụng chú ngữ.

“Khoan!”

“Ngươi đang

Tiểu Điệp và tháp chủ tháp Hung Ma cùng thốt lên.

Nữ tu sĩ mắt mù cũng đã niệm xong đoạn chú ngữ này, mở miệng nói: “Phi Nguyệt, ngươi phải lập tức chết đi, sau đó dùng tờ khế ước này để thoát ly khỏi Lục Đạo Luân

Hồi!”

Nữ tu sĩ mắt mù đưa tay đặt lên khế ước, dùng sức phá rách.

Chỉ nghe nàng quát khẽ: “Thời gian, ta dâng lên thần bí mà ngươi kỳ vọng, để hoàn

thành hiệp ước khi đó.”

Hư không tức khắc vỡ ra.

Trên một dòng sông tỏa ra vầng sáng chói chang có vài bóng người dần dần hiện lên,

đáp xuống trước mặt nữ tu sĩ mù.

Bộ tộc Thời Gian!

Tiểu Điệp nhìn cảnh tượng này, cảm thấy mình sắp điên đến nơi rồi.

Rốt cuộc nữ tu sĩ mù là ai, vậy mà có thể mời được bộ tộc Thời Gian!

Đối mặt với bộ tộc Thời Gian, kể cả nàng lẫn tháp chủ tháp Hung Ma đều không hề có

phần thắng.

Chỉ thấy trong vài người thuộc bộ tộc Thời Gian, kẻ cầm đầu là một người đàn ông bị

sương mù che phủ, quanh thân đầy vảy, trong mắt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Ngươi thực sự bằng lòng bỏ ra sức mạnh ‘Bức Tranh Vận Mệnh” để đổi lấy một lần

trợ giúp của chúng ta?” Người đàn ông nói.

“Đúng.” Nữ tu sĩ mắt mù nói.

“Nhưng tình cảnh của các ngươi

ngươi.” Người đàn ông lắc đầu nói.

“Chỉ cứu một người.”

Chương trướcChương tiếp