favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 2882: Bất Chu.

Chương 2882: Bất Chu.

Cố Thanh Sơn trôi nổi ở giữa không trung, quát: “Duy Tôn ——”

“Hưu!”

Một vầng tàn ảnh vội vã bay tới từ viễn không, vững vàng đáp xuống trước mặt Cố

Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn giơ tay một phát bắt được ngọc bội, thân thể hắn phóng lên tận trời.

Ánh kiếm phá vỡ tấm chắn của thế giới, trong nháy mắt đã thoát ly khỏi đó.

Bên trên ao hoa sen.

Ánh kiếm hóa hình, hiện ra bóng dáng của Cố Thanh Sơn.

Nhưng mà sâu bên trong ao hoa sen, thế giới kia tỏa ra tầng tầng lớp lớp huyễn ảnh.

—— Hình như những con quái vật kia muốn phá vỡ thế giới, đuổi theo hắn.

“Nhanh, đứng ở trên lá sen đi, lá sen là an toàn đó!”

Nữ hồ ly lớn tiếng nói.

Cố Thanh Sơn làm theo lời của nàng, nhẹ nhàng rơi vào bên trên lá sen.

Chỉ một thoáng, chấn động của thế giới kia dần lắng đọng lại.

Ao nước dần dần khép lại.

“Thật sự quá làm loạn, đây chính là tất cả binh khí tổn hại trong trận chiến của toàn bộ

Hồng Hoang, cho dù là vào thời đại của chúng ta, người bình thường cũng không dám

xuống dưới tìm tòi hư thực.” Nữ hồ ly nói.

“Thật có lỗi, lần sau ta sẽ chú ý một chút.” Cố Thanh Sơn cười cười.

Đưa mắt nhìn lại, tất cả mọi thứ đã khôi phục bình thường.

Cố Thanh Sơn yên lặng truyền niệm ở trong lòng: “Duy Tôn, ngươi đi làm cái gì?”

“Hưu hưu hưu hưu!”

“Đồ vật, là thứ gì?”

“Hưu ——”

Trên tay Cố Thanh Sơn lập tức xuất hiện một vật.

Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là một chuôi kiếm làm bằng đá, lưỡi kiếm của nó

sớm đã gãy mất, chẳng biết đi đâu.

Trên phần tay cầm của chuôi kiếm này, có khắc hai chữ nhỏ tràn ngập phong cách cổ

xưa.

Cố Thanh Sơn nhịn không được thì thầm:

“Bất Chu.”

Vừa dứt lời, toàn bộ chuôi kiếm phảng phất như sống lại, đột nhiên phát ra một ánh

thần quang, thuận theo cánh tay của Cố Thanh Sơn, bay tán loạn lên, chui vào mi tâm

của hắn.

Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, chỉ thấy toàn bộ chuôi kiếm hóa thành tro bụi, triệt để

tan thành mây khói.

Thế gian đã không có kiếm khí tên là “Bất Chu”.

Cố Thanh Sơn ngơ ngác đứng bên trên lá sen, trong lòng đột nhiên hóa thành trống

rỗng.

Trong lúc lờ mờ, phảng phất có vô số hình ảnh đầy âm thanh ánh sáng bay múa không

chừng ở trước mắt, cuối cùng thì ngưng tụ lại.

Bên trong thế giới mênh mông mà cổ xưa, một uy nghiêm thanh âm tràn ngập giữa thiên địa, hình như đang phát ra chiêu cáo với hàng tỉ chúng sinh:

“Chư giới vô tận, Duy Tôn Hồng Hoang.”

“Đại kiếp của kỷ nguyên sắp xảy ra, hỗn độn sắp mở lại, phái sức mạnh tuyệt thế

xuống để cứu vớt muôn dân.”

“—— Chư vị thánh nhân nhất định phải chống đỡ chiến cuộc!”

“Những người khác, đi đến núi Bất Chu!”

Thanh âm dần dần tan biến.

Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần, trong lòng dâng lên một trận sóng to gió lớn.

—— Vừa rồi chính là hình ảnh cùng thanh âm mà chuôi kiếm ghi chép được sao?

Hẳn là như vậy rồi.

Thì ra vào thời đại hồng hoang, thật sự có một ngọn núi thần tên là Bất Chu!

Cố Thanh Sơn tinh tế thể vị, dần dần hiểu rõ vừa rồi chuyện phát sinh.

Vừa rồi hẳn là một tia sức mạnh mà chuôi kiếm kia làm bùng nổ, khiến cho mình nhìn

thấy cảnh tượng vào thời khắc nào đó trong quá khứ.

Thế nhưng——

Vì sao chuôi kiếm này không lưu lại hình ảnh nào khác mà chỉ có cảnh tượng vừa rồi

mà thôi?

Kiếm

Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại, cẩn thận suy tư một lát.

—— Tình báo quá ít.

Nhất định phải có càng nhiều tình báo, mới có thể biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì trên núi Bất Chu.

Bên tai đột nhiên truyền đến mấy tiếng thúc giục:

“Ngươi thế nào? Không sao đó chứ?” Phất trần nói.

“Đã bị trúng công kích nào sao?” Nữ hồ ly cũng hỏi.

Cố Thanh Sơn lấy lại bình tĩnh, lên tiếng đáp lại: “Không có việc gì.”

“Đi vào trong đình, xem có thể gọi lên một tia phân hồn của chủ nhân ta ta hay

không.” Nữ hồ ly nói.

“Ừm, vậy thì đi.”

Cố Thanh Sơn bay lượn mấy lần bên trên hoa sen, nhẹ nhàng đáp xuống trong đình

nghỉ mát.

Chỉ thấy trong đình nghỉ sớm đã chuẩn bị tốt cầm kỳ thư họa, còn có rượu ấm trà

nóng, bàn đá giường êm.

Cố Thanh Sơn không nhìn những vật khác, tiến lên nhấc bút lên, viết xuống bốn chữ

“Người Đến Kế Thừa” trên tờ giấy trắng.

Một thứ sức mạnh pháp thuật vô hình phát tán ra từ trên tờ giấy.

Bên ngoài đình nghỉ mát, một trận mưa rào đỗ ập tới, quang cảnh bốn phía dần dần

hóa thành hắc ám.

“Cái này là chuyện gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Yên tâm ——chủ nhân của ta từng là thánh nhân Phong Vũ, phân hồn của nàng sắp

tới!” Nữ hồ ly kích động nói.

Một giây sau.

Chỉ thấy một thân hình xa xôi xuất hiện ở bên bờ đình nghỉ mát.

…

Bên bờ đình nghỉ mát.

Một người con gái mặc nghê thường màu trắng lặng lẽ xuất hiện, lẳng lặng nhìn về

phía Cố Thanh Sơn.

“Là ngươi.”

Cô gái đó mở miệng nói.

Cố Thanh Sơn khẽ giật mình, vội vàng ôm quyền nói: “Thánh nhân các hạ, vì sao ngài

quen biết ta?”

“Đợi ta xem tình thế bây giờ một chút trước đã.” Cô gái kia xoay chuyển ánh mắt, rơi

vào bên trong hư không vô tận ngoài đình hoa sen.

Nàng chầm chậm dạo bước dọc theo đình nghỉ mát, rất nhanh đã đi xong một vòng,

trở lại vị trí ban đầu.

“Tiểu Hồ đâu?” Cô gái kia kêu.

Nữ hồ ly lập tức hiển hiện, kích động nói: “Thánh nhân?”

“Là ta, tới đi.” Cô gái nọ cười yếu ớt, nói.

Nữ hồ ly không nói hai lời, trực tiếp hóa thành một chuỗi đồng tiền, bay vào trong tay cô gái ấy.

“Vật này chính là Thần Khí vấn quái thứ nhất của Hồng Hoang, ngươi có nhớ?” Nàng

hỏi Cố Thanh Sơn.

“Ta là người của thời đại hồng hoang sao?” Cố Thanh Sơn hỏi lại.

“Xem ra sai khi ngươi chuyển thế đều đã quên đi —— ai, ước định sự kiện kia vẫn

còn chưa hoàn thành.” Cô gái không vuốt ve đồng tiền trong tay, trên mặt lộ ra nét

hoài niệm.

Nàng muốn tâm sự, Cố Thanh Sơn cũng không tiện thúc giục, chỉ ở bên cạnh yên lặng

chờ đợi.

Thời gian im lặng trôi qua.

Một hồi lâu sau, cô gái kia lại nói: “Thời khắc Lục Đạo mới hình thành, Chư Thánh

đều đã lui vào Nơi Vô Chuyển, để tránh ảnh hưởng đến sự lớn mạnh của Lục Đạo,

dốc lòng chờ đợi trận quyết chiến cùng Tà Ma.”

“Thẳng đến một ngày trong tương lai, một khi Lục Thánh đều xuất hiện, vậy thì

chứng minh Lục Đạo Luân Hồi đã tiến hóa đến giai đoạn tương đối hoàn thiện, có thể

dung nạp chúng thánh giáng lâm.”

Cố Thanh Sơn gật gật đầu, ra hiệu bản thân mình biết chuyện này.

Cô gái kia nói: “Năm đó danh hiệu của ta là Phong Vũ Thánh, cũng chính là đệ nhất nhân nhìn trộm thiên cơ bên trong Chư Thánh. Năm đó sau khi ngươi chết, ta đã tính

ra sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại ngươi một lần.”

“Sau khi ta chết?” Cố Thanh Sơn không rõ cho lắm.

Chương trướcChương tiếp