favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 2884: Tiên thiên Chí Thánh

Chương 2884: Tiên thiên Chí Thánh

Phù lục nói liên miên không ngừng: “Nhập ma

ta chính là thánh nhân xếp hạng thứ hai trong đạo môn, pháp lực vô biên, tại sao phải nhập ma kia chứ?”

Chúng Thần Khí cũng không nói tiếng nào.

Phù lục mang theo tiếng khóc nức nở, không ngừng nói: “Ta chính là thánh phù Hồng

Hoang, có thể hiển hóa thành đại thành chiến tranh, vô số thần nhân, mê cung đường

trận, pháp thuật ngàn vạn —— dùng ta để tru sát Tà Ma là không gì có thể tốt hơn, vì

sao lại muốn phái ta đi trấn thủ Cửu Chuyển Luân Hồi Lộ kia chứ?”

Không có người đáp lại nó.

Cố Thanh Sơn cảm nhận được cảm xúc của các Thần Khí, hắn suy nghĩ, nói ra: “Tai

nghe là giả, mắt thấy mới là thật, chúng ta cùng đi Đài Truy Thánh nhìn xem.”

“Đi!” Các Thần Khí lập tức đồng loạt nói.

Phù lục giành nói: “Ta nhớ được một con đường bí ẩn, chính là năm đó đạo môn để

lại cho hậu nhân.”

Cánh cửa chúng tiên đột nhiên lên tiếng nói: “Đạo môn thì thôi bỏ đi —— đạo môn

quá nhiều Thần Khí đã mất đi chủ nhân, trong đó nhất định có hạng người đầu nhập

vào Tà Ma, chúng ta không thể đi con đường đạo môn được.”

“Đồng ý.” Nữ hồ ly nói.

Phù lục tức giận nói: “Việc này chưa chứng thực, sao có thể ngậm máu phun người như thế?”

“A Di Đà Phật, không bằng đi ám đạo mà Phật môn ta bố trí đi.”

“Ta thấy vẫn là đi theo lời nhắc nhở của phất trần đi.”

“Đúng vậy, chủ nhân của phất trần hẳn không đầu hàng gia nhập Tà Ma đâu.”

Chúng Thần Khí đồng loạt lên tiếng.

Phất trần hỏi: “Cố Thanh Sơn, đi theo con đường mà ta nhớ đi, như thế nào?”

“Không, lần này để ta dẫn đường.” Cố Thanh Sơn nói.

…

Gió từ thổi tới đầu con đường hầm.

Cố Thanh Sơn đưa tay dịch chuyển khỏi hốc tối trên vách tường, thở dài nói:

“Thánh nhân Phong Vũ có thể một mình kiến tạo một con đường hầm bí mật trong

Nơi Vô Chuyển, thật sự là không đơn giản.”

Nữ hồ ly kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, toàn bộ phong thuỷ của Nơi Vô Chuyển đều

do ngài ấy làm đấy, khi kiến tạo phần lớn các chỗ giao nhau chằng chịt, bố cục địa

cung thậm chí thông đạo cùng pháp trận, Chư Thánh đều có ý kiến, chỉ có ngài ấy là

có thể phục chúng, sau đó giải quyết dứt khoát.”

Cố Thanh Sơn gật gật đầu, nói: “Nhưng thời gian đã qua lâu như vậy, chẳng lẽ Tà Ma

không phát hiện ra chút nào hay sao?”

“Cái này cũng không biết, không bằng ngươi dùng ta tính một quẻ đi.” Nữ hồ ly nói.

Cố Thanh Sơn nghe lời mà lấy ra đồng tiền, vẩy một cái vào trong hư không.

Mỗi một đồng tiền không ngừng xoay tròn, cuối cùng cùng nhau hiển lộ ra mặt hướng

lên trên.

“Đại hung, ngươi tính thế nào cũng là quẻ này cả.” Nữ hồ ly nản lòng nói.

“Vậy thì phải cẩn thận một chút.”

Cố Thanh Sơn lơ đễnh, vừa cười vừa nói.

Hắn lăn một vòng ngay tại chỗ, hóa thành một con mèo to toàn thân màu da cam, lại

mượn tới “Ngọc Vô Hà” từ chỗ của Duy Tôn, thân hình biến mất trong hư không.

“Đi?” Nữ hồ ly hỏi.

“Meo!” Mèo quýt gật đầu kêu lên.

Nó nhảy lên một cái thì bay lên trên.

Trong đường hầm tràn đầy làn gió lạnh lẽo u ám, khô ráo mát mẻ, Mèo quýt lập tức

chạy vội một mạch dọc theo vách tường thẳng đứng.

Mấy chục giây sau.

Mèo quýt giảm tốc độ lại, lặng lẽ nhìn lên hướng bên trên.

Chỉ thấy một đoàn bóng ma hắc ám lẳng lặng nằm trên vách tường, không nhúc nhích.

“A Di Đà Phật, đây là kẻ trông chừng bên trong Tà Ma, chuyên phụ trách tuần tra

trong Nơi Vô Chuyển, xem xét tình hình ở các nơi, Cố thí chủ cẩn thận một chút.”

Tiếng nói của lão hòa thượng vang lên.

Mèo quýt nhẹ nhàng nhảy lên một chỗ khác trên vách tường, thân hình lóe lên lập tức

vượt qua vị trí bóng ma.

Nó quay đầu nhìn lại Tà Ma kia, chỉ thấy đối phương vẫn không nhúc nhích.

Mèo quýt nghiêng đầu nghĩ, trang bị lên danh hiệu “Chiến Thần Hư Không” cho

mình, lại nhìn về hướng Tà Ma lần nữa.

Lần này, Mèo quýt lập tức nhìn thấy vô số phù văn trong hư không.

Bọn chúng lấy một loại phương thức đặc biệt sắp xếp tổ hợp lại với nhau, vây chung

quanh Tà Ma, tạo thành một đạo Thuật Huyền Bí.

“Các ngươi là cái gì?” Mèo quýt âm thầm hỏi.

Tất cả phù văn huyền bí phun trào, đồng loạt lấy vô âm âm thanh kể rõ ra sức mạnh

của mình cho Mèo quýt biết.

Chỉ chốc lát sau.

Mèo quýt lộ ra vẻ chợt hiểu.

Thì ra toàn bộ đường hầm hiện đầy Thuật Huyền Bí vô hình, bọn chúng đặc biệt nhằm

vào Tà Ma, khiến cho chúng không cách nào nhận ra động tĩnh bốn phía.

Nhưng nếu có người muốn điều tra tình huống nơi này, Thuật Huyền Bí này lại sẽ

triệt để biến mất, làm cho thuật này không bị dò xét ra.

Tà Ma chỉ biết nơi này có một con đường hầm bí mật, không có điều tra khác thường,

phái người đến đây trấn thủ, lại không biết căn bản là tốn công vô ích.

Mèo quýt lặng lẽ hít một tiếng.

Thánh nhân Phong Vũ.

Sau khi nàng chết vô số năm, pháp thuật mà nàng thiết lập còn có thể làm đến mức độ

này, thực lực thật sự không thể tưởng tượng.

Nhưng mà dạng thánh nhân như nàng, cũng vẫn chết mất rồi.

Mèo quýt lắc đầu, tiếp tục chạy lên trên dọc theo vách tường.

Mấy giây sau đó.

Nó ngồi xổm trước một cái sân nho nhỏ hơi lõm vào.

Mèo quýt duỗi chân trước ra, dùng sức chạm một cái vào một khối gạch nào đó.

Trên sân thượng, lập tức xuất hiện một thứ gì đó nho nhỏ.

Mèo quýt nhìn chăm chú vào vật kia, trong ánh mắt dần hiện ra vẻ hoang mang.

Đó là một cái trống lúc lắc nhuộm vết máu.

Khi nó xuất hiện, pháp thuật bao trùm trên nó lặng lẽ im lìm mà tiêu tán trống không.

Xem ra thánh nhân Phong Vũ vì bảo tồn cái trống lúc lắc này, đã bỏ ra công sức khá

nhiều.

Mèo quýt tiến lên mấy bước, ngồi xổm trước cái trống lúc lắc.

Vào kiếp trước, khi còn bé mình thích chơi trống lúc lắc sao?

Không đúng.

Không có chút ấn tượng nào với thứ đồ chơi này cả.

Mèo quýt do dự, duỗi chân trước ra lần nữa, thử nghiệm nhẹ nhàng đụng vào cái trống

lúc lắc.

Khi móng vuốt của nó vừa chạm đến cái trống, đột nhiên toàn thân chấn động, trong

đầu trống rỗng.

Vô số quang ảnh không ngừng bay múa, ngưng tụ trong trí nhớ, cuối cùng hóa thành

một loạt những hình ảnh quá khứ vô cùng xa xưa.

Chương trướcChương tiếp