favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 2887: Cố Thanh Sơn và Lâm Trường Phong

Chương 2887: Cố Thanh Sơn và Lâm Trường Phong

Lâm Trường Phong nói: “Ta không lừa bọn chúng, ngươi sẽ phải chết.”

“Bọn chúng là ai?” Đứa bé hỏi.

“Đều là sát thủ,” Lâm Trường Phong lộ ra vẻ khinh bỉ, “Bọn chúng tàn sát các thôn ở

lân cận, giết vô số người già trẻ em, căn bản cũng không tính là người.”

“Sát thủ, tại sao phải giết những người bình thường tay không tấc sắt?”

“Chỉ cần đưa tiền, bọn chúng cái gì cũng chịu làm.”

“Mạng sống hẳn là quan trọng hơn thù lao —— không phải nói tiên thiên thánh nhân

sẽ giáng lâm ở lân cận núi Bất Chu hay sao a? Bọn chúng còn dám giết nhiều người

như vậy?” Đứa bé lại hỏi.

Vấn đề này làm Lâm Trường Phong cứng họng.

“Đúng vậy

phương, nói tiên thiên thánh nhân sẽ giáng lâm.” Lâm Trường Phong lẩm bẩm nói.

Đứa bé mở to đôi con ngươi trong trẻo, từ tốn nói: “Chư Thánh đã muốn nghênh tiên

thiên thánh nhân, vì sao còn tùy ý cho những sát thủ này đồ sát một rồi lại một thôn

trang? Lẽ ra chỉ cần bọn họ ra tay thì nhất định có thể ngăn cản tất cả mọi chuyện.”

Lâm Trường Phong ngơ ngẩn.

Hắn ta đột nhiên rùng mình một cái.

Cho dù hắn ta luôn tùy tiện, rốt cuộc lúc này cũng hiểu được điều gì đó.

Chuyện này quá thâm trầm.

—— Cũng không phải vấn đề mà một tán tu là hắn có thể dính vào được.

Lâm Trường Phong mang vẻ mặt nặng nề, ôm đứa bé nhảy xuống từ trên đại thụ.

“Đi —— chúng ta phải nhanh rời đi một chút, bằng không bọn chúng quay đầu lại

đuổi theo sẽ rất phiền phức.”

Hắn chọn phương hướng ngược lại với bọn sát thủ, toàn lực bay lượn lao đi.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Phía chân trời dâng lên một cái bánh khổng lồ sáng chói, từng tia nắng ban mai ló

dạng.

Lâm Trường Phong mang theo đứa bé, đi tới một bến đò.

Đúng lúc bến đò có một chiếc thuyền muốn qua sông, bên trong không có một ai.

“Hô —— hô —— chỉ cần vượt qua con sông này, vậy thì thoát ly khu vực núi Đại

Thiết Vi, hẳn sẽ không lại đụng phải những sát thủ kia.” Lâm Trường Phong thở gấp

mà nói.

Sông?

Đứa bé đưa mắt trông về phương xa, phát hiện căn bản không nhìn thấy bên kia bờ

con sông.

Con sông này thật sự như một mặt biển, sóng cả như nước thủy triều, cuồn cuộn chảy

qua gần như vô tận.

Đứng bên mép nước nhìn về phía dưới, chỉ thấy dòng nước chảy xiết, sâu bên trong

làn nước có mà thân thể khổng lồ bí ẩn đang lúc ẩn lúc hiện.

Có lẽ là nhìn thấy ánh mắt của hắn, Lâm Trường Phong nói: “Bề rộng con sông này

chừng tám vạn dặm, có ngàn vạn Thủy Tộc, Long cung Dao Trì, vô số kỳ trân dị bảo,

còn có Thủy Thánh trấn thủ, người bình thường không được bay qua, cần phải đón đò

ngang đi qua, không thể thất lễ.”

“Những cái kia chính là Thủy Tộc?” Đứa bé chỉ vào quái vật khổng lồ trong dòng nước sông, hỏi.

“Là Thủy Tộc, ngươi đừng chọc bọn chúng —— yên tâm, bọn chúng cũng sẽ không

chọc tới đò ngang, ở đây đều có quy tắc cả.” Lâm Trường Phong nói.

Hắn ta lấy ra một loại đồng tiền bằng ngọc cực kỳ trong trẻo từ trong túi, đếm tám cái rồi đưa cho người cầm lái.

Người cầm lái cẩn thận đếm tiền, ra hiệu hai người đi lên thuyền.

Lâm Trường Phong nâng đứa bé lên, đặt lên trên bờ vai, cùng nhau lên thuyền.

Chỉ chốc lát sau.

Thuyền khởi hành.

Đò ngang dần dần rời bờ, lênh đênh trên dòng nước sông đang chảy xiết nọ.

Mãi đến lúc này, Lâm Trường Phong mới nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, ngồi

bệch xuống tại chỗ.

Đứa bé an tĩnh ngồi bên cạnh hắn, quay đầu nhìn về hướng bờ sông, vẫn luôn nhìn về

phía Thương Sơn chọc thẳng lên bầu trời bên bờ kia.

—— Núi Bất Chu.

Lâm Trường Phong cho là nó đang đau lòng, nói ra:

“Đừng nhìn nữa, chờ ngươi lớn lên một chút, qua hai ba mươi năm, đến lúc đó có thể

trở lại bái tế người nhà.”

Đứa bé xuất thần mà nói: “Kỳ thật ta đang nghĩ, đúng là ta cần một cái tên, để ngươi

xưng hô ta.”

“Ồ? Ngươi muốn đặt tên cho chính mình?” Lâm Trường Phong cảm thấy hứng thú mà

hỏi.

“Đặt tên quá lãng phí sức lực, vừa vặn ta đang nhìn ngọn núi Bất Chu này —— vậy ta

tên là Cố Thanh Sơn thôi.”

Lâm Trường Phong cười lắc đầu nói: “Nhóc con à, chỉ có tiên nhân mới có tư cách đặt

tên cho người ta, ngươi làm vậy quá càn quấy rồi.”

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên từ bên kia thuyền:

“Đúng vậy, lấy núi Bất Chu đặt tên cho mình, thực sự quá làm càn hỗn láo, đứa bé

như thế này nên chết sớm một chút.”

Lâm Trường Phong biến sắc.

Chỉ thấy phía đối diện thuyền, tám tên đàn ông áo đen đang đứng đó.

“Lại gặp mặt.”

Người cầm đầu kia ôm quyền nói.

—— Chính là thủ lĩnh sát thủ bị Lâm Trường Phong lừa gạt đi trước đó.

Lâm Trường Phong rút trường đao ra, ngăn ở phía trước đứa bé.

Hắn nhìn về hướng đuôi thuyền, chỉ thấy người cầm lái sớm đã bị chém thành hai

mảnh, chết đến mức không thể chết thêm được nữa.

Thủ lĩnh sát thủ lẳng lặng quan sát Lâm Trường Phong, khó hiểu mà nói: “Lâm

Trường Phong, ngay từ khi ngươi lừa gạt ta, ta đã có một câu hỏi nghĩ mãi mà không

rõ.”

“—— Ngươi có tiền đồ tốt đẹp, vì sao muốn cứu một đứa bé vốn không quen biết?

Thậm chí cũng vị chuyện này mà đắc tội chúng ta?”

Lâm Trường Phong nói: “Đã gặp rồi thì không thể không quản.”

“Không ai buộc ngươi làm như thế cả.” Thủ lĩnh sát thủ nói.

Lâm Trường Phong cầm song đao trong tay, cười to rồi nói: “Người tu hành chúng ta,

gặp chuyện bất bình lại đứng đó mặc kệ, vậy thì ty cái gì kia chứ?”

Thủ lĩnh sát thủ chậm rãi rút binh khí ra, ung dung nói: “Một chút việc nhỏ không

quan trọng, không đáng nỗ lực quá nhiều vì nó, huống chi lại sẽ thân tử đạo tiêu.”

“Ngươi cảm thấy là chuyện nhỏ, nhưng việc nhỏ này chính là Đạo của ta, ta tu chính

là chuyện này.” Lâm Trường Phong trầm giọng mà nói.

Tất cả sát thủ rút binh khí ra.

“Đáng tiếc, đi chết đi!” Thủ lĩnh sát thủ lắc đầu nói.

Chỉ một thoáng, sắc trời triệt để tối sầm xuống, cả con thuyền bị cuồng phong mưa bụi bao phủ, tựa như tiến vào một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Oanh!

Tiếng sấm sét vang lên.

Trong cơn mưa to, tám tên sát thủ hóa thành bộ xương khô trên người khoác giáp

nhọn cứ bay múa qua lại liên hồi.

Bọn chúng luân phiên xen kẽ, khi thì ẩn vào trong mưa, khi thì hiển hiện từ trong hư

không, dần dần ép về phía Lâm Trường Phong.

Lâm Trường Phong mở to hai mắt, khẽ quát lên: “Thế Giới Chi Thuật —— không tốt,

Cố Thanh Sơn ngươi mau đi vào trong khoang thuyền trốn tránh!”

Chương trướcChương tiếp