favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 2894: Chọn pháp.

Chương 2894: Chọn pháp.

Dưới chân núi.

Vệ Nghê rốt cuộc cũng không buồn nói chuyện nữa, hắn ta cắm đầu, dồn hết toàn lực

chạy như bay về phía trước.

Vị Nhiếp sư huynh kia lúc này lại giảm dần tốc độ, chậm hơn mấy bước, chủ động đi

phía sau Vệ Nghê.

Hai người căn bản không dám sử dụng phi thuyền, chỉ chọn những khe núi khuất và

các con đường nhỏ, cứ quanh co lòng vòng, rốt cuộc sắp thoát ly khỏi phạm vi dãy

núi.

Lúc này, bốn phía truyền đến hàng loạt tiếng vang tất tất tốt tốt.

Nhiếp sư huynh quát lên: “Nấp kỹ! Ta ra dẫn bọn chúng đi! Gặp dưới cây cầu dòng

suối—— nếu như không đợi được ta sẽ lập tức đi!”

Không đợi Vệ Nghê kịp phản ứng, trên người hắn bỗng nhiên bùng lên một luồng

kiếm khí lạnh thấu xương, cả người huýt một tiếng, bay vút thẳng về một phương

hướng.

Nhân cơ hội này, Vệ Nghê không chút do dự lăn lên trên mặt đất, tìm một cái hố sâu

trong bụi cỏ bên một con đường hẹp quanh co, nằm sát xuống trong đó.

Vừa nấp kỹ, cách đó không xa đã vang lên tiếng gió vù vù khi kiếm khí phá không

trung.

Bốn phía vang lên âm thanh sột sột soạt soạt một trận, lập tức trở nên dồn dập mấy phần, toàn bộ tiếng động vang lên theo kiếm khí kia.

Vệ Nghê ẩn mình trong cái hố, yên lặng đợi một hồi, đột nhiên đứng dậy.

“Hạ Sinh, không cần nói chuyện lớn tiếng.” Hắn nói khẽ.

Đứa bé gật gật đầu.

Vệ Nghê ôm lấy hắn, lén la lén lúc bò tới một con đường nhỏ khác, lập tức bắt đầu hối hả chạy vội.

Không bao lâu sau.

Hắn ta đã bên cạnh một cây cầu rộng mấy chục thước.

“Chúng ta đứng ở cây cầu dòng suối này, đợi Nhiếp sư huynh.” Vệ Nghê thở gấp mà

nói.

Bước chân của hắn ta không ngừng nghỉ, mang theo đứa bé chạy thẳng một mạch qua

cầu, lúc này mới tìm ra một nơi khuất để ẩn nấp, lẳng lặng chờ đợi sư huynh đến.

“Vệ Nghê, những người khác chạy, vì cái gì hắn lại bảo vệ chúng ta?” Đứa bé nhàn

nhạt hỏi.

“Nhiếp sư huynh không giống với những người khác.” Vệ Nghê nói.

Đứa bé bình tĩnh nói: “Ngươi có nghĩ tới hay không, vừa rồi chúng ta trốn ở chỗ đó,

nếu hắn không hấp dẫn sự chú ý của những quái vật kia, kỳ thật càng nguy hiểm hơn

chính là chúng ta —— hắn cũng nhờ có chúng ta ngăn chặn quái vật, mới có thể

thong dong thoát thân.”

“Nhiếp sư huynh sẽ không làm như vậy.” Vệ Nghê kiên định lắc đầu nói.

Đứa bé nhìn vào biểu cảm khẩn trương thấp thỏm của hắn ta, như có điều suy nghĩ.

Hai người nhìn lên trên núi xa xa, chỉ nghe vô số những con Rắn Mối như sóng lớn

tản ra, hình như muốn ăn sạch sinh linh của cả ngọn núi.

—— Cuối cùng cũng không chờ được ai.

Vệ Nghê càng ngày càng lo lắng, miệng thì thầm: “Tại sao còn chưa tới, tại sao còn

chưa tới!”

Nhưng thân thể hắn ta không nhúc nhích tí nào, căn bản không có ý muốn đi trước một bước.

“Vệ Nghê.” Đứa bé bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

“Hả?” Vệ Nghê nói.

“Vì sao ngươi lại tin tưởng Nhiếp sư huynh như thế?” Đứa bé hỏi.

Vệ Nghê nghiêng đầu sang chỗ khác, nghiêm túc nói: “Bởi vì hắn là kiếm tu.”

Đứa bé lộ ra vẻ nghi hoặc.

Vệ Nghê tiếp tục nói: “Muôn vàn binh khí, mọi loại pháp thuật, chỉ có đạo kiếm thuật

là cô tuyệt nhất, nếu không có lòng dũng cảm cương trực, vậy thì không cách nào cầm

kiếm tu hành.”

“Hạ Sinh ngươi phải nhớ kỹ, chuyện bất bình trên thế gian, kiếm tu sẽ trừ.”

“Vào thời điểm nguy hiểm nhất, nhất định có thể tin cậy vào kiếm tu.”

Đứa bé nghe vậy thì không ngừng gật đầu.

—— Bên trong chư pháp, kiếm đạo cô tuyệt, là thứ không làm giả được.

Hắn rút ra quyển sách từ trong ngực, tiện tay lật ra, nhanh chóng lật đến trang giấy

kiếm thuật kia.

“Kiếm quyết nhập môn: Phong Trảm.”

“Quyết thứ nhất, Phong Văn.”

“Dùng pháp quyết này thì có thể nghe thấy tất cả động tĩnh trong gió.”

“Đây là phương pháp tu hành lĩnh ngộ Kiếm Quyết Phong Trảm cơ bản nhất.”

Đứa bé đọc nhanh như gió, nhanh chóng xem hết trang kiếm quyết, lưu vào trong trí

nhớ của mình.

Lại qua thêm mấy giây.

Chỉ thấy một bóng người xuất hiện ở bên cạnh cầu.

Vệ Nghê quan sát người kia, lập tức vui mừng quá đỗi, đứng lên dùng sức phất tay.

—— Chính là Nhiếp sư huynh!

Hắn ta cũng nhìn thấy Vệ Nghê, lập tức lướt qua cây cầu dài, nói khẽ: “Đi!”

Vệ Nghê lập tức ôm lấy đứa bé, hai người một trước một sau vội chạy gấp đến vùng

đồng bằng.

Không được bao lâu sau.

Phía sau đột nhiên truyền đến một trận gió nhẹ như có như không.

“Đến rồi!”

Nhiếp sư huynh và đứa bé đồng loạt lên tiếng.

“Không nhiều.” Nhiếp sư huynh nói.

“Chỉ có hai tên.” Đứa bé nói.

Vệ Nghê ngơ ngẩn, nhìn vào Nhiếp sư huynh, lại nhìn qua đứa bé tên là Hạ Sinh.

Nhiếp sư huynh cũng nhìn về phía đứa bé.

Đứa bé giương quyển sách trong tay lên, để lộ trang kiếm pháp kia ra trước mắt đối

phương, từ tốn nói: “Vệ Nghê cho ta.”

Nhiếp sư huynh nhìn thoáng qua, đột nhiên bật cười lên, trông có vẻ hết sức vui

mừng.

“Quả nhiên là thiên tài tuyệt thế, tại hạ Nhiếp Tử Tranh, tu sĩ kiếm âm Vạn Âm Tông

—— đợi lát nữa ta đến ứng phó con lớn hơn phía trước.” Hắn ta lên tiếng.

“Con nhỏ ơn đằng sau giao cho ta và Vệ Nghê.” Đứa bé nói.

Tiếng nói vừa dứt.

Chỉ thấy phía sau đường nhỏ, đột nhiên nhảy ra hai con Rắn Mối hung ác, quả nhiên

là một lớn một nhỏ.

Nhiếp Tử Tranh đã rút Trường Kiếm ra.

Đứa bé ngồi lên trên bờ vai Vệ Nghê, vỗ vỗ hắn ta, nói:

“Vệ Nghê, chuẩn bị nghênh địch đi.”

Vệ Nghê chậm rãi lấy cây đàn cổ cổ ra, lẩm bẩm: “Được thôi

ai từng sóng vai chiến đấu với một kiếm tu năm tuổi

đó chứ.”

…

Từ trên cao nhìn xuống phía dưới.

Trên toàn bộ ngọn núi, vô số những con Rắn Mối chi chít như bệnh dịch đang nhanh

chóng khuếch tán.

Bên cạnh một cây cầu trên dòng suối vắng vẻ.

Hai con Rắn Mối đuổi kịp người tu hành của Nhân Tộc.

Hai bên đối mặt.

Chiến đấu bắt đầu.

Nhiếp Tử Tranh cầm kiếm lên đi qua, miệng nói thật nhanh: “Tốc chiến tốc thắng, nếu

không thắng cũng không thoát được.”

Đứa bé chậm rãi leo xuống từ trên bờ vai của Vệ Nghê, nói ra: “Vệ Nghê, ngươi ra tay

trước.”

Vệ Nghê đã nâng cây đàn cổ lên, tay đè lên trên dây đàn.

Hắn ta nhìn về phía đứa bé, chỉ thấy đứa bé kia ngồi xổm ở ven đường, đang lựa chọn

nhánh cây trên mặt đất.

Hắn ta lại nhìn về phía Nhiếp Tử Tranh, chỉ thấy thân hình Nhiếp Tử Tranh vọt tới

trước, Trường Kiếm hóa thành hàn quang, như dòng điện quang đâm về phía con Rắn

Mối lớn hơn kia.

Chính là giờ phút này!

Tay của Vệ Nghê đã chuyển động.

Tiếng đàn lượn lờ dâng lên, trong nháy mắt đã hóa thành âm thanh hào hùng anh dũng, bộc phát ra tầng tầng lớp lớp tiếng gầm.

Chương trướcChương tiếp