favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 2895: Tà Ma nhập vào người

Chương 2895: Tà Ma nhập vào người

—— Vô cấm. Âm trầm!

Thân thể của hai con Rắn Mối đột nhiên chìm xuống.

Con Rắn Mối lớn hơn kia vốn đang muốn tấn công, lại bị tiếng đàn chụp trúng, lập tức

ngã văng lảo đảo.

—— Hình như tiếng đàn kia có sức nặng ngàn cân, ảnh hưởng rất nhiều đến hành

động của bọn chúng.

Đôi mắt Nhiếp Tử Tranh sáng lên.

Cơ hội đã tới!

Trường Kiếm trong tay hắn phát ra tiếng rung, nổ lên một kiếm ảnh ác liệt, thoát ra

thân kiếm bay đi, đâm thẳng vào cổ họng của con Rắn Mối.

Cùng lúc đó, đứa bé nhặt lên một nhánh cây dài bằng cánh tay, khẽ quát một tiếng,

sau đó ném ra ngoài.

Trong nháy mắt ——

Nhiếp Tử Tranh thu kiếm vào vỏ.

Hắn ta bỗng nhiên run lên một cái, phảng phất đang chịu đựng vết thương không thể

nói ra nào đó.

“Sư huynh, ngươi thế nào rồi?” Vệ Nghê hỏi

“Không có việc gì.” Nhiếp Tử Tranh miễn cưỡng nói.

Đứa bé nhìn thoáng qua, giang hai tay ra hướng về Vệ Nghê, nói:

“Ôm ta lên trên bờ vai —— chúng ta phải chạy trốn nhanh một chút.”

Vệ Nghê không còn cách nào, đành phải cất cây đàn đi, đặt hắn lên trên bờ vai.

“Đi!” Nhiếp Tử Tranh quát khẽ lên.

Hắn ta và Vệ Nghê một trước một sau, bay lượn hướng về hoang dã ở phương xa.

Bên cạnh cây cầu trên dòng suối.

Chỉ còn để lại thi thể của hai con Rắn Mối bốn chân.

Một cái bị xỏ thủng qua cổ họng, trên cổ để lộ ra cái lỗ lớn trống không, chỉ còn một chút máu thịt dính lại với nhau.

Một thi thể hơi nhỏ còn lại bị nhánh cây đâm xuyên qua con mắt —— nhánh cây chui

thật sâu vào hốc mắt của nó, sau đó thì khuấy trộn toàn bộ não rắn thành một thứ bột

nhão.

Trời đã sáng.

Sắc trời âm trầm, gió to lại đột nhiên dâng lên.

Dưới một cái hố đá cản gió.

Vệ Nghê vươn tay, gảy ra một âm thông qua cây đàn cổ.

Hắn ta cảm ứng một lát, lắc đầu nói: “Không phát hiện những đồng môn khác.”

Nhiếp Tử Tranh rũ mắt xuống, nói: “Hẳn đều đã chết rồi.”

Vệ Nghê ngẩn ngơ, thất thanh mà la lên: “Làm sao có thể, tông môn rõ ràng có nhiều

cao thủ như vậy, làm sao lại ——”

Hắn ta run run một cái, không dám nói tiếp.

Vẻ mặt Nhiếp Tử Tranh nặng nề, trầm giọng mà nói: “Mọi chuyện có gì đó không đúng.”

“Làm sao vậy, Nhiếp sư huynh?” Vệ Nghê hỏi.

“Thánh nhân và các trưởng lão mang đệ tử thân truyền đi, kỳ thật trên núi không có

cao thủ gì nữa, lỗ thủng rõ ràng như vậy

Hắn ta bỗng nhiên ngừng nói.

Có mấy câu nói, thật sự không dám nói tiếp nữa.

Bởi vì thực sự quá khó để người ta tin được.

Vệ Nghê bỗng nhiên nói: “Nhiếp sư huynh, sư phụ ngươi là người tu hành kiếm đạo

mạnh nhất trên núi, lão nhân gia đâu rồi?”

“Người đã chết.” Nhiếp Tử Tranh thản nhiên nói.

Nhìn thấy biểu cảm của Vệ Nghê, hắn ta giải thích: “Trong nháy mắt Tà Ma bùng nổ

tấn công, chuyện thứ nhất làm chính là toàn lực vây giết sư tôn của ta.”

“Sư tôn ta dốc sức chiến đấu đến chết, tất cả các kiếm tu khác đều chết rồi.”

Đứa bé nhìn về phía hắn, nói khẽ: “Cho nên ngươi chính là kiếm tu sau cùng của Vạn

Âm Tông.”

Nhiếp Tử Tranh chuyển ánh mắt qua, nhìn về phía đứa bé.

“Ngươi tên là Hạ Sinh?”

“Đúng.”

“Ngươi còn sức để học kiếm quyết mới hay không?”

“Đương nhiên là có, ta chính là thiên tài tuyệt thế.”

“Thiên tài tuyệt thế

không.”

“

“Đúng, ngươi xem có thể hoàn toàn nhớ hết chúng hay không.”

Đứa bé nhận lấy quyển sách kiếm quyết thật dày, lật qua lật lại đọc nhanh như gió.

Nhiếp Tử Tranh đứng ở một bên, bên trong ánh mắt toát ra vẻ chờ đợi.

Đứa bé lất hết cả quyển sách thật nhanh, sau đó đưa cho Nhiếp Tử Tranh, nói: “Đều

nhớ hết rồi.”

Nhiếp Tử Tranh trầm ngâm mấy giây, mở miệng nói: “Kiếm quyết khai sơn, thức thứ

năm.”

Đứa bé dùng ngón tay làm kiếm, nặng nề vạch một cái trong hư không.

Đông!

Mặt đất truyền đến một tiếng va đập nặng nề.

Đồng tử của Nhiếp Tử Tranh đột nhiên co lại, tiếp tục nói: “Tứ hải kiếm quyết, thức

thứ chín.”

Đứa bé hợp hai tay lại, thân hình như chim bay vòng quanh Nhiếp Tử Tranh một

vòng.

“Hiện.”

Nhiếp Tử Tranh nhìn qua hư không bốn phía, cất tiếng nói.

Chỉ một thoáng, mấy kiếm ảnh cũng theo đó mà hiển hiện, ngay sau đó lại nhanh

chóng biến mất.

Nhiếp Tử Tranh thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Hạ Sinh, tại sao ngươi muốn làm kiếm tu?”

“Ta cũng muốn có được sự tin cậy của người khác.” Đứa bé nói.

“Tin cậy? Ngươi muốn người khác tin cậy ngươi? Sau đó thì sao?” Nhiếp Tử Tranh

vội hỏi.

“Vậy thì thuận tiện để ta cứu bọn họ.” Đứa bé chân thành nói.

Nhiếp Tử Tranh im lặng một giây, lẩm bẩm nói: “May mà gặp được thiên tài tuyệt thế

như ngươi, hơn nữa kiếm pháp của ngươi

kiếm thuật nhất mạch của chúng ta.”

Hắn ta tháo bội kiếm bên hông mình xuống, dâng hai tay lên đến trước mặt đứa bé.

Đứa bé nhìn vào thanh kiếm kia, chỉ thấy thân kiếm có ánh thủy quang bóng loáng, tỏa sáng như mây trên bầu trời, không thấy một chút tì vết.

“Kiếm này tên là trường tồn.” Nhiếp Tử Tranh nói.

“Trường tồn như thế nào?” Đứa bé hỏi.

“Thiên địa Hạo Nhiên, chính khí trường tồn.” Nhiếp Tử Tranh nói.

Hắn ta trầm giọng mà nói: “Kiếm này chính là bội kiếm độc truyền của mấy đời kiếm

tu Vạn Âm Tông, chủ nhân đời trước của nó là sư tôn của ta, hiện tại ta truyền cho

ngươi.” Nhiếp Tử Tranh nói.

Đứa bé nói: “Vì sao truyền cho ta?”

“Không còn cách nào khác, ta có nhiệm vụ khác phải làm, chỉ sợ đi rồi không về.”

Nhiếp Tử Tranh nói.

Vệ Nghê la lên thất thanh: “Sư huynh ngươi muốn đi làm cái gì? Ta đi cùng với

ngươi!”

Nhiếp Tử Tranh quát: “Im ngay, nhiệm vụ của ngươi là mang theo Hạ Sinh ra đi ——

các ngươi phải tiếp tục sống sót, thẳng đến khi thánh nhân trở về.”

Đứa bé cũng không để ý cuộc đối thoại của hai người, chỉ vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm

chặt kiếm trường tồn.

“Đối với ta mà nói, chuôi kiếm này quá dài.” Đứa bé thở dài.

Hắn mới năm tuổi, thân hình nhỏ bé, căn bản không có cách nào sử dụng chuôi kiếm

này như cánh tay.

Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.

Trường Kiếm phát ra một tiếng kêu to mãnh liệt.

Chỉ thấy cả thanh kiếm triệt để vỡ vụn, sau đó lại tổ hợp lần nữa, hóa thành một thanh đoản kiếm có chiều dài thích hợp.

Đứa bé hài lòng gật gật đầu, quay đầu lập tức vung ra một kiếm.

Một kiếm này hung hăng đập mạnh vào ót của Vệ Nghê, trực tiếp đánh hắn ta ngất xỉu

đi.

Làm xong tất cả mọi chuyện, hắn mới hỏi Nhiếp Tử Tranh:

“Cho ta nhìn xem tình hình trên người của ngươi.”

Chương trướcChương tiếp