favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 2896: Mánh khóe đã hiện

Chương 2896: Mánh khóe đã hiện

Nhiếp Tử Tranh ngoài ý muốn mà nói: “Ngươi cảm nhận được?”

“Đúng, trên người ngươi có mùi của tà tính.” Đứa bé nói.

“Làm sao ngươi biết được? Ngươi rốt cuộc là ai?” Nhiếp Tử Tranh kinh ngạc nói.

“Ngươi sợ ta?” Đứa bé hỏi.

“Cũng không phải sợ, bên trong kiếm pháp của ngươi có kiếm tâm, là người của

chúng ta, điểm này sẽ không sai.” Nhiếp Tử Tranh nói.

Hắn ta bỗng nhiên run rẩy lên.

“Tà tính

Đứa bé trầm giọng mà nói.

Hắn tiến lên mấy bước, đang muốn đưa tay đặt lên trên người đối phương.

Chỉ thấy trên mặt Nhiếp Tử Tranh lộ ra một nụ cười quỷ dị.

“Ha ha ha ha, đi ra, đi ra, ta rốt cuộc đi ra rồi!” Hắn ta điên cuồng mà cưới một tiếng, thân hình lập tức thối lui về phía sau.

Chỉ thấy kiếm quang bỗng nhiên lóe lên.

Nhiếp Tử Tranh lập tức cứng lại tại chỗ, nụ cười trên mặt cũng hoàn toàn biến mất.

Hắn ta chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía ngực mình.

Chỉ thấy một thanh Trường Kiếm bóng loáng như gương đang cắm ở ngực.

Nhiếp Tử Tranh lập tức lộ ra biểu cảm vô cùng oán độc, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ngươi giết ta? Nếu như ta chết, hắn cũng sẽ chết —— là dạng hồn phi phách tán.”

Đứa bé không nói lời nào, một tay cầm kiếm, một tay vẫy vẫy về hướng hư không.

Oanh ——

Hư không vỡ ra.

Thác nước màu vàng kim vô tận hoàn toàn bao lấy Nhiếp Tử Tranh.

Chỉ thấy một cái bóng mờ dần dần nổi lên từ trong người hắn ——

Chính là linh hồn của Nhiếp Tử Tranh.

“Ngươi vẫn luôn duy trì đến hiện giờ, mới bị tà pháp kia khống chế, đã là cực kỳ

không dễ dàng, bắt đầu từ bây giờ, ta đến bảo vệ ngươi.” Đứa bé nói khẽ.

Phía sau hắn vỡ ra một tia ánh vàng.

Linh hồn nhìn kim quang kia một chút, không khỏi chấn động toàn thân, mở miệng

nói: “Thì ra ngươi mới thật sự là tiên thiên ——”

Hắn ta nói còn chưa dứt lời, bên trong kim quang kia đã truyền đến một lực hút, trực

tiếp hút hắn ta vào.

Chỉ một thoáng, tất cả dị tượng hoàn toàn biến mất.

Lúc này đứa bé mới nói: “Hắn đã an toàn chết rồi, về sau đầu thai là được, hiện tại nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là cái gì?”

Nhiếp Tử Tranh theo dõi hắn, đột nhiên nhếch miệng cười nói: “Ngươi cho rằng sử

dụng kiếm kiềm chế ta thì ta sẽ nói với ngươi biết hay sao?”

“Không nói thì chính là chết.” Đứa bé nói.

“Ha ha, ta cũng không sợ.”

Nhiếp Tử Tranh —— hoặc là nói thứ gì đó đang nằm trong thân thể của hắn ta, nâng

hai tay lên, dùng sức vặn cái đầu của mình xuống, ném đến dưới chân đứa bé.

Hắn ta chết.

Đứa bé im lặng mấy giây, sau đó nhặt cái đầu lên, đặt thi thể nằm dưới đất, ráp cái

đầu vào.

“Câu hồn!” Đứa bé quát to một tiếng.

Thi thể chậm rãi mở mắt ra.

Đứa bé nói: “Chào ngươi, lại gặp mặt ——”

Hắn giơ Trường Kiếm lên, lại đâm xuyên đối phương lần nữa.

Thi thể nhìn hắn chằm chằm.

“Thật có lỗi, ta có thể câu ngươi lại, để ngươi vẫn luôn chiếm cứ thân thể này.” Đứa

bé nói.

“Câu hồn

“Tà pháp đơn giản như vậy, nhìn một lần là biết thôi.”

Đứa bé mặt không chút thay đổi mà nói: “Hiện tại nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là

cái gì?”

“Nếu như ta vẫn không nói thì sao?” Thi thể nói.

“Từ giờ trở đi, ngươi không nói ta vẫn giết ngươi, giết tới khi nào ngươi nói mới

thôi.”

Đứa bé nắm đoản kiếm, đạm mạc mà buông lời.

…

Có gió.

Gió rất lạnh.

Lúc Vệ Nghê tỉnh lại, chỉ cảm thấy mình lạnh đến phát run.

Bên tai truyền đến một tiếng nói:

“Đừng có dùng linh lực chống lạnh, tiết kiệm một chút.”

Vệ Nghê ngẩng đầu nhìn lên.

Là Hạ Sinh.

—— Nơi này là phi thuyền, phi thuyền đang bay.

Bốn phía là khoảng không cao vạn trượng.

“Không phải, cái này làm sao ——”

Vệ Nghê vừa mới động, lập tức phát hiện tay của mình bị trói, đặt lên trên Tụ Linh

Trận của phi thuyền.

Hạ Sinh nhìn vào hắn, giải thích: “Ta học chút trận pháp, dùng Hấp Linh Trận dẫn lên

trên tay ngươi, kết nối với cùng pháp trận kích hoạt phi thuyền, để phi thuyền có thể

di động.”

Vệ Nghê cúi đầu xem xét, chỉ thấy trên sàn nhà chung quanh quả nhiên có khắc một

cái pháp trận hấp linh thô thiển.

Pháp trận hấp linh cùng pháp trận tụ linh kết hợp lại với nhau, hấp thụ linh lực của

mình để kích hoạt phi thuyền.

Linh lực của mình đang ào ào tràn ra.

Vệ Nghê không còn gì để nói, thở gấp mà giục:

“Kỳ thật phi thuyền phải dùng linh thạch để kích hoạt, sức mạnh mà linh thạch cung

cấp càng ổn định —— a ta sắp mệt chết rồi.”

Hắn ta vỗ túi trữ vật, lấy ra mấy khối linh thạch nhét vào trong trận tụ linh kích hoạt.

Pháp trận lập tức không còn hấp thu linh lực của hắn ta.

Vệ Nghê rốt cuộc cũng thở phào ra một hơi, dùng sức thoáng giãy dụa, rút tay ra.

—— Cư nhiên lại nghĩ ra biện pháp thao túng phi thuyền như thế này.

Thật sự quá làm loạn mà.

“Hạ Sinh, ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như linh lực của ta khô kiệt thì phi thuyền sẽ rơi xuống, chúng ta đều sẽ ngã chết.” Hắn ta thật câm nín mà hỏi.

Đứa bé nói: “Biết, nhưng nếu như chúng ta nán lại ở chỗ đó thì hiện tại đã chết.”

Vệ Nghê giật mình, chợt nhớ tới cái gì, nghẹn ngào kêu lên: “Đúng rồi, Nhiếp sư

huynh đâu rồi!”

“Hắn đi chấp hành nhiệm vụ rồi.” Đứa bé bình tĩnh nói.

Vệ Nghê ngẩn ngơ, nhớ tới lời nói của Nhiếp sư huynh khi đó, không khỏi thở dài,

thấp giọng mà lẩm bẩm:

“Ta vốn có thể giúp hắn một chút, tiếng đàn của ta giỏi nhất chính là phụ trợ tiến

công!”

Đứa bé im lặng không nói.

Vệ Nghê có chút ảm đạm, thở dài nói: “Chúng ta đang đi đến chỗ nào vậy?”

“Không biết.” Đứa bé nói.

Vệ Nghê đứng lên phân biệt phương hướng, nói: “Sáu trăm dặm phía trước có một

tông môn, xưa nay luôn giao hảo với Vạn Âm Tông, vừa vặn chúng ta đi tránh tị nạn,

thuận tiện xem bọn họ có biện pháp nào báo cho thánh nhân của chúng ta biết hay

không.”

Hắn ta hoạt động thân dưới, lấy ra mấy khối linh thạch mở quầng sáng thông khí bên

trên phi thuyền ra, sau đó ăn một viên linh đan, nhắm mắt lại nhanh chóng khôi phục

sức lực.

Đứa bé ngồi ở một bên, vẫn đang nhớ lại từng cảnh tượng lúc trước.

“Không đúng

Đứa bé nhẹ giọng nỉ non.

Tà Ma kia bị mình giết chết bảy trăm năm mươi chín lần.

Chương trướcChương tiếp