“Con trai của ta, sinh mệnh như một cơn mộng, con cảm thấy nó có ý nghĩa là được
rồi.”
Người đàn ông nói xong thì thân hình dần dần biến mất trong bóng đêm, không thấy
đâu nữa.
Mọi thứ đã kết thúc.
Bốn phía yên tĩnh vắng lặng.
Mèo quýt quấn chuỗi hạt kia lên trên chân trước của mình, trong ánh mắt hiện ra một
chút ấm áp.
Bây giờ nhớ lại thì, đoạn thời gian mà mình sống chung với cha mẹ, từ trước đến này
bọn họ đều thực lòng đối đãi với mình.
Dù sao vào thời điểm bọn họ nhận lấy mình, mình đã biến thành một người bình
thường, không còn bất kỳ sức mạnh nào nữa.
—— Đến tận lúc này, toàn bộ ký ức mà thánh nhân Phong Vũ lưu lại đã được tiếp
nhận hoàn tất.
Mèo quýt hơi cong thân hình lại, nhẹ nhàng vọt lên, chạy như bay hướng vế phía điểm
cuối cùng trong trí nhớ kia.
Đài Truy Thánh!
Tiếng nói của thánh nhân Phong Vũ quanh quẩn ở trong đầu hắn, “
thuật của chính mình, ta đã động chút tay chân với Đài Truy Thánh.”
Đôi mắt mèo quýt sáng lên.
Thánh nhân Phong Vũ hẳn chính là mẹ của Phi Nguyệt.
Bà ấy đại diện cho kỷ nguyên thời không của quá khứ, là người của phe mình.
Như vậy.
Bà ấy đã động tay chân gì lên Đài Truy Thánh kia chứ?
Thân hình Mèo quýt lao vút đi, không ngừng chạy vội về phía trước, rốt cuộc đã thấy
được một tòa đài cao sừng sững trên những cỗ quan tài.
Dưới đài cao tràn đầy pho tượng các thánh nhân, bọn chúng vây quanh đài cao, làm ra
tư thế bái tế.
Toà đài cao này phảng phất là dùng để kêu gọi và tế tự cái gì đó.
—— Chính là Đài Truy Thánh!
Mèo quýt nhìn qua Đài Truy Thánh kia, trong lòng dần dần sinh ra một loại rung động
nào đó.
Một loại Linh giác nào đó vượt xa tất cả các dự cảm tràn ngập vào nó.
Bốn loại màu sắc lặng yên hiển hiện sau lưng nó, lại biến mất trong vô hình lần nữa,
phảng phất như không ngừng tung bay.
Mèo quýt tự nhiên có điều phát giác, lập tức khẽ động tâm niệm.
Một hàng chữ nhỏ đom đóm đột nhiên xuất hiện trong hư không trước mắt
[Chú ý!]
[Giao diện Chiến Thần Hỗn Độn đã thức tỉnh.]
Mèo quýt nhảy lên, lập tức hóa thành Cố Thanh Sơn ở giữa không trung, nhẹ nhàng
linh hoạt đáp xuống Đài Truy Thánh.
Cố Thanh Sơn vừa đứng vững, thập phương thế giới đồng thời vang lên một âm thanh vù vù to lớn.
Trong hư không, vô số sức mạnh pháp tắc đang bắt đầu hội tụ, dung hợp, trở nên càng
ngày càng cường đại, nhanh chóng nhảy vào một trình độ khó mà tin nổi nào đó.
“Thế giới đang gia tốc dung hợp
chính là Hồng Hoang sao?”
Cố Thanh Sơn khẽ nhướn mày, tự nhủ.
Trông thấy trong trí nhớ là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Tất cả pháp tắc và huyền bí như hồng thủy tăng vọt, đang lấy tốc độ cực nhanh mà
mạnh lên.
Thế giới Hồng Hoang
Đã bắt đầu khôi phục rồi.
Điều này mang ý nghĩa một chuyện trọng yếu khác đã hoàn thành.
—— Lục Thánh đã đầy đủ!
“Là Tuyết Nhi sao? Cô ấy trở thành thánh nhân của Ác Quỷ Đạo?” Cố Thanh Sơn suy
đoán.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, dị biến nảy sinh ——
Chỉ thấy bốn phía Đài Truy Thánh, đột nhiên toát ra tầng tầng lớp lớp sương đen.
Vô số khuôn mặt Tà Dị hiển hiện từ bên trong sương đen, đang dán mắt nhìn chằm
chằm vào Cố Thanh Sơn.
“Là ngươi.”
“Chính là ngươi, kẻ hủy diệt thế giới Hồng Hoang.”
“Sứ giả hỗn độn đáng giận, ngươi hại chúng ta lâm vào tình cảnh đau khổ vĩnh hằng
này.”
“Ăn ngươi cũng khó giải mối hận trong lòng ta!”
“Ăn ngươi!”
Những gương mặt kia đồng loạt rống to lên tiếng.
Cố Thanh Sơn ngắm nhìn bốn phía, dần dần nhìn ra mấy khuôn mặt quen thuộc.
Thánh nhân.
Đây đều là thánh nhân Hồng Hoang chuyển hóa thành Tà Ma!
Bọn chúng rõ ràng đã đi theo lũ Tà Ma tiến vào thế giới Lục Đạo Luân Hồi rồi, chẳng
biết tại sao lại xuất hiện toàn bộ ở đây.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên “Thời khắc cuối cùng của một thời đại chung quy
cũng đã.”
Tiếng nói của những thánh nhân kia lập tức biến mất.
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy pho tượng màu đen nọ đã xuất hiện hư
không bên ngoài đài cao.
“Những thánh nhân này
“Đương nhiên, chỉ có như vậy, thời đại mới mới có thể tới càng nhanh, lại nói ——”
Pho tượng màu đen niệm một chú ngữ tối nghĩa.
Hô ——
Tất cả làn sương đen tụ lại, tản ra khí tức vô cùng hung hãn tàn ác trên tay nó.
Pho tượng màu đen thúc giục đạo thuật kia, chậm rãi nói “Đây là thuật hủy diệt một
kỷ nguyên —— ta hi vọng ngươi tận mắt nhìn thấy thế giới Hồng Hoang kết thúc —
— có lẽ, ngươi có thể nắm chặt thời gian phán đoán một chút, bên trong Lục Thánh ai
là người của bọn ta.”
“Không đoán.” Cố Thanh Sơn nói.
Pho tượng màu đen khựng lại.
Nó lại chậm rãi nói “Ngươi là đối thủ đáng để ta thưởng thức nhất bên trong Lục Đạo
—— nếu như bây giờ ngươi đầu hàng, ta có thể cho ngươi trở thành chủ nhân của tất
cả thánh nhân Hồng Hoang, ngồi cùng vị trí với ta.”
Cố Thanh Sơn nhìn qua từng gương mặt thánh nhân nhập ma kia, từ tốn nói “Những này thánh nhân, ta sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào, càng sẽ không trở thành chủ
nhân của bọn chúng.”
Pho tượng màu đen thở dài, lên tiếng “Đáng tiếc, vậy ngươi đi cùng với kỷ nguyên
Hồng Hoang, trở thành vật hi sinh cho thời đại mới đi.”
Đạo thuật trên tay nó hóa thành một cột sáng hắc ám xông thẳng lên trời cao, mắt thấy đã sắp kết thúc rồi.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo ——
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nói “Muốn chiến thắng thế giới Hồng Hoang, chỉ sợ các
ngươi còn phải đợi thêm một chút.”
Trước mắt hắn hiện ra vô số những hàng chữ nhỏ đom đóm
[Thỉnh cầu đã được tiếp nhận.]
[Đang phóng thích quyền năng của Tứ Thánh Trụ!!!]
[Tọa độ thời không đã được xác định.]
[Đang trở về điểm khép vòng thời không duy nhất thuộc về của ngài.]
[Vào điểm khép vòng thời không đó, ngài đã đến từ tương lai, lại đang nằm trong quá
khứ, còn đại diện cho hiện tại, tạo thành một vòng khép kín hoàn mỹ, bất kỳ người
nào cũng không thể nhìn trộm lai lịch thực sự của ngài.]
[Năm,]
[Bốn,]
[Ba,]
[Hai,]
[Một.]
[—— Xuất phát!]
Một ánh sáng màu vàng óng bao phủ lấy Cố Thanh Sơn, bọc lấy hắn rời khỏi trước
mặt pho tượng màu đen.
Hãy để thời gian hơi quay ngược trở lại.
Phía bên kia.
Trong làn sương mù hắc ám như vô tận.
—— Bốn phía rơi vào tĩnh mịch, không có gió, không có không khí, ngay cả một chút
tiếng vang đều không tồn tại.
Tiếng nói của Thi Thể Khổng Lồ vang lên “Cố Thanh Sơn, ngươi là con trai của
chúng sinh và tận thế, hiện tại ngươi một chia thành hai, có thể đi làm hai chuyện
khác biệt.”
Cố Thanh Sơn thuộc về chúng sinh nói “Cũng được, vậy ta trực tiếp trở về Lục Đạo
rồi, ta có chuyện cần lập tức làm.”
“Ta đưa ngươi đi.” Thi Thể Khổng Lồ nói.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, Cố Thanh Sơn thuộc về Lục Đạo này phảng phất bị thứ
gì đó giật một cái, lập tức biến mất khỏi nơi ấy.
Còn còn lại một Cố Thanh Sơn.
—— Cố Thanh Sơn thuộc về tận thế.
Hắn nói với Thi Thể Khổng Lồ “Ta kia hẳn là có thể làm ra được chuyện gì đó.”
Thi Thể Khổng Lồ thở dài một tiếng, nói “Ta đã nói rồi, ngươi thuộc về chúng sinh,
vẫn đang nằm trong vận mệnh cố định, bởi vậy, tất cả mọi chuyện đều sẽ phát triển
theo hướng có lợi cho Tà Ma, đây là thời khắc toàn bộ kỷ nguyên sắp mở ra, tuyệt đối
sẽ không bị một mình ngươi thay đổi.”
Cố Thanh Sơn như có điều suy nghĩ, hắn nói “Chí ít ta kia có thể kéo dài một chút
thời gian
“Đó chính là kết quả tốt nhất rồi, kỳ thật hy vọng duy nhất của chúng ta, là nằm trên người kẻ đã tận thế hóa là ngươi.” Thi Thể Khổng Lồ nói.
“Ồ? Nói kế hoạch của ngươi nghe một chút xem.” Cố Thanh Sơn nói.
“Kế hoạch
“Là cái gì?” Tận thế Cố Thanh Sơn hỏi.
“—— Đánh thức những kỷ nguyên đang ngủ say bên trong hỗn độn, phát động trận
chiến của các kỷ nguyên.”