favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 2913: “Tô Tuyết Nhi, anh mong em sẽ đồng ý với anh một việc.”

Chương 2913: “Tô Tuyết Nhi, anh mong em sẽ đồng ý với anh một việc.”

Cố Thanh Sơn sờ soạng trên người mình.

Quả nhiên sờ được một tấm lệnh bài.

Đây hẳn là thân phận Giao diện Chiến Thần chuẩn bị cho mình.

Cũng không biết nó lấy được thứ này từ đâu.

Cố Thanh Sơn ném lệnh bài sang, mở miệng nói: “Ta là Cố Thanh Sơn, quân tiên

phong, binh sĩ Kiêu Kỵ doanh.”

Qua giây lát.

Trong bóng tối lóe lên một vầng sáng.

Đương nhiên lệnh bài là thật.

Binh lính kia thở phào một hơi, mệt mỏi nói: “Huynh đệ, nhớ có ngươi giết quái vật

này, xem như ta nợ ngươi một mạng.”

“Đừng nói chuyện mạng sống gì đó, trên người ta toàn là vết thương, phải trở về nơi

đóng quân nghỉ ngơi hồi phục.” Cố Thanh Sơn nói.

“Được, nhanh đi theo ta.” Binh sĩ nói.

Hai người một trước một sau đi vào quân doanh.

Lửa nổi lên.

Trong doanh trại ẩm ướt dần dần có chút ấm áp.

Đan dược màu xanh nhạt tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, bị Cố Thanh Sơn cầm trong

tay.

Binh sĩ tên Triệu Lục bụm mặt ngồi ở một bên, nhịn không được mà khóc nức nở.

Hắn ta vừa lấy ra linh thạch ẩn giấu, kích hoạt pháp trận ẩn náu của quân doanh.

Cố Thanh Sơn không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Khóc cái gì?”

Triệu Lục nói: “Viên linh thạch này dùng rồi, đợi khi pháp trận mất tác dụng, chúng ta sẽ bị yêu ma giết chết.”

“Không đâu, ta đưa ngươi đi.” Cố Thanh Sơn nói.

Hai mắt Triệu Lục bống nhiên sáng lên, nói lí nhí: “Đại nhân, vết thương của ngài

“Không có gì đáng ngại, ngươi chỉ cần đi theo ta là được, ta đảm bảo cho ngươi một

con đường sống.” Cố Thanh Sơn nói.

Triệu Lực vui mừng khôn xiết, đang muốn nói gì đó lại bị Cố Thanh Sơn đưa tay ngăn

cản.

Cố Thanh Sơn nhìn vào hư không.

Chỉ thấy dòng chữ nhỏ nhấp nháy nhanh chóng hiện lên:

[Cảnh cáo!]

[Tà ma đang đi ngang qua thời khắc này.]

[Trong mười giây, ngài phải đảm bảo hai mặt thời gian hoàn toàn đồng nhất.]

Trong lòng Cố Thanh Sơn trầm xuống.

Tà ma đã bắt đầu tìm kiếm mình

Vào thời khắc này trong quá khứ, mình đang làm gì?

Đúng rồi

Tâm niệm Cố Thanh Sơn chợt lóe, hắn cất tiếng:

“Triệu Lục, ngươi nghỉ trước đi, ta phải nhanh chóng chữa thương

vết thương nhỏ vẫn chưa khá lên được.”

“Được! Vậy ta không quấy rầy ngài nữa.” Triệu Lục luôn miệng nói.

Hắn múc cho Cố Thanh Sơn một chén canh nóng rồi mới đi khỏi phòng, còn cẩn thận

đóng cửa lại.

Cố Thanh Sơn đi tới bên cạnh giá binh khí ở trong góc, xem xét những món binh khí

nằm trên đó.

Một thanh trường mâu loang lổ rỉ sét, một thanh loan đao đã hư hại, một cây cung phủ

đầy tro bụi.

Không sai, vào thời khắc bình thường, mình đang thử nghiệm sử dụng “kỹ nghệ chiến

thần”.

Hắn vờ cầm lấy loan đao, bày ra sắc mặt như đang quan sát tỉ mỉ.

Đột nhiên, hai dòng chữ màu đỏ tươi nhảy lên:

[Tà ma đã tới.]

[Bổn giao diện sẽ hiển thị vị trí ẩn náu của nó, để ngài ứng đối.]

Trong lúc im hơi lặng tiếng, phía sau Cố Thanh Sơn hiện ra hai ảo ảnh màu đen cao

hơn hai thước.

Ảo ảnh màu đen lẳng lặng nhìn xuống Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn làm như không cảm giác được, tiếp tục nhìn loan đao trong tay.

Hắn buông loan đao, lại nhìn sang trường thương, cuối cùng cầm lấy cây cung ngắn.

Dường như cây cung ngắn này đã gợi lên hứng thú của hắn

Trên Giao diện Chiến Thần cũng hiện ra dòng chữ nhỏ nhấp nháy:

[Chú ý.]

[Tất cả các kỹ năng của ngài đã thức tỉnh.]

[Tất cả các cung thuật ngài nắm giữ đều đã được trả lại, có thể sử dụng bất cứ lúc

nào.]

Chỉ thấy Cố Thanh Sơn đứng ngẩn người giây lát, sau đó đột nhiên giơ cung lên, đặt

một mũi tên lên dây cung rồi bắn đi.

“Vù!”

Tên cắm sâu vào xà nhà.

Động tác trên tay Cố Thanh Sơn không hề ngơi nghỉ, mũi tên như sao băng rơi xuống,

liên tục bay ra khỏi dây cung.

“Vù! Vù! Vù! Vù!”

Một hơi bắn liên tục mười hai mũi tên, cánh tay cầm cung của Cố Thanh Sơn vẫn

vững như bàn thạch, không hề run rẩy một chút nào.

Ở hai mặt của đồng tiền thời gian cùng xuất hiện một cảnh tượng.

Cuối cùng bóng đen kia không do dự nữa, nhẹ nhàng di chuyển, từ phía sau Cố Thanh

Sơn nhảy lên, biến mất trong hư không.

Dòng chữ nhỏ nhấp nháy nhanh chóng hiện lên:

[Tà ma đi rồi.]

Cố Thanh Sơn tiếp tục xem cung ngắn, thầm hỏi: “Đi nhanh như vậy sao?”

[Mục đích của nó là đi tới thời đại thượng cổ, xem thời khắc kia có gì lạ hay không để

tìm ra nơi ngài đang ẩn náu.] Giao diện Chiến Thần nói.

“Vậy nó phải thất vọng rồi.” Cố Thanh Sơn nói.

Hắn cất cung ngắn và kiếm thám báo, khoanh chân ngồi trên mặt đất, bắt đầu tu hành.

Đúng vậy, tu hành một lần nữa.

Phải có một quá trình như vậy mới có thể hợp lý hóa việc sức mạnh của mình nâng

cao.

Một đêm yên tĩnh.

Bình minh.

Cố Thanh Sơn đã tăng lên tầng thứ hai Luyện Khí.

Ăn cháo xong, bắn chết một con yêu thú cấp thấp, cuối cùng cũng nghênh đón thời

khắc đầu tiên sau khi trở về.

Trên Giao diện Chiến Thần đã hiện lên dòng chữ nhỏ nhấp nháy:

[Người chơi Cố Thanh Sơn đã dừng lại 24 giờ ở thế giới khác, sắp trở về thế giới

thực.]

[Toàn bộ trang thiết bị đều được cất ở túi đựng đồ, lúc cần có thể lấy ra.]

[Bắt đầu trở về.]

“Người chơi?” Cố Thanh Sơn không nhịn được hỏi: “Ngươi nhất định phải dùng cái

từ cổ lỗ sĩ này để gọi ta sao?”

[Xin hãy dùng tâm để cảm nhận bầu không khí này, ta sẽ cố gắng hết sức làm giống

như lúc bắt đầu.] Giao diện Chiến Thần nói.

“Chậc, có phải quá chuyên nghiệp rồi không.” Cố Thanh Sơn thở dài nói.

[Chúng ta tuyệt đối không thể thất bại.] Giao diện Chiến Thần nói.

“Cũng đúng.”

Vừa dứt lời, Cố Thanh Sơn đã lập tức biến mất.

Một cơn choáng váng ngắn ngủi.

Cố Thanh Sơn mở mắt ra, phát hiện dưới chân là tấm thảm mềm mại quý giá, mà hắn

thì đang quỳ một chân trên đất, nhìn gái xinh đẹp trước mắt.

Trong vũ khúc êm ái du dương, xen lẫn tiếng reo hò cổ vũ ồn ào huyên náo.

“Yêu nhau đi, yêu nhau đi.”

“Nhận lời đi.”

“Thằng kia, mau nói đi!”

Cố Thanh Sơn quan sát xung quanh, từ từ đứng lên.

Tựa như biết được suy nghĩ trong lòng hắn, dòng chữ nhỏ nhấp nháy nhanh chóng

hiện lên:

[Tà ma không rình rập ở đây, tạm thời không có dấu hiệu xuất hiện.]

Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu, nhìn cô gái đối diện.

“Tô Tuyết Nhi, anh mong em sẽ đồng ý với anh một việc.”

“Việc gì?” Tô Tuyết Nhi hỏi.

“Ngày mai đi ăn thịt nướng, sáu giờ tối, đừng trễ hẹn.” Cố Thanh Sơn cười, sau đó

xoay người đi ra ngoài.

Chương trướcChương tiếp