Lúc này, một chàng trai nhảy ra từ trong đám người, vội vàng nói: “Thanh Sơn, không
phải cậu đã nói với tôi
Miệng cậu ta bị bịt lại, bị Cố Thanh Sơn túm lấy rồi kéo đi ra ngoài.
Dưới một bóng cây vắng vẻ.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn cậu ta một cái, thản nhiên nói: “Tôi nhớ cha mẹ cậu ngày nào
cũng đi sớm về tối chỉ để nuôi cậu ăn học
Trương Dã ngẩn ra.
Bàn tay cầm cây châm màu đen của cậu ta bị Cố Thanh Sơn nắm chặt, không thể nhúc
nhích
“Cậu
Cố Thanh Sơn nói: “Về sau có làm việc gì thì cũng suy nghĩ đến cha mẹ của mình
Tự giải quyết đi.”
Nói xong, hắn mặc kệ đối phương, xoay người rời đi.
Hắn đi qua vườn trường trống trải, chậm rãi dạo bước trên đường phố, hồi ức lại
những ngày đã qua.
Hai mươi phút sau.
Bỗng nhiên trên bầu trời vang lên tiếng còi báo động.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai chiếc trực thăng đang dừng lại trên
bầu trời.
Tiếng cảnh cáo vang lên:
“Công dân liên bang Cố Thanh Sơn hiện đang bị nghi ngờ liên quan đến một vụ mưu
sát, hãy đứng yên tại chỗ, chuẩn bị tiếp nhận điều tra.”
Cố Thanh Sơn đứng lại.
Hắn suy nghĩ giây lát, cao giọng nói: “Ai chết?”
“Bạn học của cậu, Trương Dã.” Tiếng cảnh cáo đáp lại.
Cố Thanh Sơn cau chặt lông mày.
Mình còn chưa nói gì với Trương Dã, cũng không làm khó cậu ta, càng chưa tiết lộ bí
mật gì với cậu ta.
Nhưng Trương Dã vẫn chết.
Xem ra lần này những người kia đã nghĩ ra cách mới.
Cố Thanh Sơn đột nhiên ý thức được một việc.
Hết thảy đều đã khác.
Muốn làm cho toàn bộ lịch sử giữ nguyên trạng thái ban đầu là một chuyện quá đỗi
khó khăn.
Trên bầu trời, một chiếc trực thăng đột nhiên mở nòng súng.
Hai nòng súng lạnh như băng chuyên dùng để trấn áp bạo động lộ ra, chĩa thẳng vào
Cố Thanh Sơn.
Một âm thanh điện tử lạnh như băng vang lên:
“Phát hiện nghi phạm bắt đầu chạy trốn, bắn chết tại chỗ!”
Cố Thanh Sơn lẳng lặng lắng nghe, nhịn không được mà thở dài.
Hắn nhìn trực thăng, thấp giọng thì thầm: “Cuối cùng ta cũng hiểu rõ vì sao năm đó cha lại thích chơi phân.”
Bên kia.
Trong sương mù vô tận.
Trên đảo nổi đang diễn ra một cuộc đối thoại.
“Không phải lục thánh chỉ mới vừa sinh ra thôi soa? Sao ngươi lại tới đây?” Cố Thanh
Sơn hỏi.
“Ta tới giúo ngươi.” Cô gái kia nói.
“Nhưng ngươi không thể hành động trong Hỗn Độn, bởi vì ngươi là chúng sinh.” Cố
Thanh Sơn nói.
Hắn đột nhiên nhìn vào hư không.
Dòng chữ nhỏ nhấp nháy đang hiện lên ở đó:
[Chú ý.]
[Ngài ở bên kia đã giết chết Tà Ma Lột Da, hoàn thành một lần thương giải.]
[Dựa vào sức mạnh của kiếm Tận Thế, ngài đã thu được sức mạnh tận thế đích thức
của tà ma này.]
Còn có thể như vậy?
Cố Thanh Sơn kinh ngạc.
“Chờ một chút
lại, nhưng ta không đủ sức mạnh, cần phải có người trong tộc của ta cùng nhau hành
động thì chúng ta mới có thể hoàn thành chuyện này.”
“Bộ tộc Thời Gian à
thần lại, hỏi.
“Chỉ cần ngươi đồng ý thức tỉnh kỷ nguyên Thời Không thì chắc chắn bọn họ sẽ chịu
giúp ngươi.” Phi Ảnh nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Thức tỉnh kỷ nguyên nào ta cũng không có ý kiến, nếu có thể
giúp đỡ một ta khác ở bên kia thì đương nhiên là tốt nhất.”
Phi Ảnh mừng rỡ nói: “Ta sẽ triệu hồi bọn họ.”
Nàng bắt đầu niệm đọc chú ngữ triệu hoán.
“Chờ một chút, sao lại muốn đưa ta về lại quá khứ?” Cô gái kia hỏi.
“Một ta khác đang kéo dài thời gian ở thời đại quá khứ, hắn đã mất đi tất cả sức mạnh, đang một lần nữa đi tới khoảng thời gian kia.” Cố Thanh Sơn giải thích.
“Nếu ta trở về thì có ảnh hưởng tới gì không?” Cô gái hỏi.
“Quả thực trong thời gian có rất nhiều quy tắc và hạn chế.” Phi Ảnh xen vào nói:
“Nhưng nếu bộ tộc Thời Gian chúng ta dốc hết sức lực ra tay giúp đỡ, ngươi sẽ không
cần phải lo lắng những chuyện này, chỉ cần sắm vai chính mình là được.”
Cô gái suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Trở thành Nữ Thần Công Chính một lần
nữa?”
“Không sai.” Phi Ảnh nói.
…
Sương mù dày đặc.
Ngọn gió mang theo hơi thở dủy diệt phả vào mặt.
Cố Tô An đứng sát rìa đảo, mặc cho gió thổi phất phơ tóc dài, nhìn chằm chằm ra
ngoài đảo.
Không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Chẳng biết từ lúc nào, thân thể đã bắt đầu bị ăn mòn từng chút một, giống như có gì
đó đang không ngừng hấp thu sinh mệnh lực của mình.
Quả nhiên nơi này không phù hợp cho chúng sinh ở lâu.
Nàng khẽ cau mày, nói: “Trở lại quá khứ
không?”
Phi Ảnh khoát tay nói: “Không đâu, bộ tộc Thời Gian có kỹ xảo thời không vô cùng cao thâm, có thể giúp các ngươi dung hợp làm một thế, ngươi chính là ngươi trong
quá khứ.”
Cố Tô An nói: “Đã như vậy, xin hãy đưa ta trở lại, ta sẽ giúp đỡ Cố Thanh Sơn ở bên
kia, cùng hắn chiến đấu.”
Phi Ảnh nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Gọi bộ tộc Thời Gian đến đây đi, ta kết minh với bọn
họ.”
Bên ngoài hòn đảo, một giọng nói chợt vang lên:
“Phi Ảnh đã kêu gọi chúng ta rồi.”
Sương mù dày đặc dần dần tản ra, một nhóm người khoác lân giáp có cả trai lẫn gái
dần hiện ra.
Trên người bọn họ tỏa ra khí tức thời gian, lại có vô số ánh sáng quay xung quanh,
như thể thời gian là bạn bè của bọn họ.
Cố Thanh Sơn phất tay.
Trước mặt hắn một tấm lá chắn vô hình lóe lên, mở ra một cánh cửa.
“Xin mời vào.” Cố Thanh Sơn nói.
Bộ tộc Thời Gian đi qua cánh cửa ánh sáng, đáp xuống hòn đảo.
“Đám tà ma đã chiếm cứ đoạn sông thời gian này, đang thâm nhập vào trong Hỗn
Độn.”
Người đàn ông dẫn đầu nói, vươn tay ra.
Cố Thanh Sơn bắt tay với hắn ta, sau đó nói: “Ta là Cố Thanh Sơn, kẻ địch của tà ma,
hẳn là các ngươi biết rõ điểm này.”
Người đàn ông kia gật đầu nói: “Ta là Lưu Quang Chi Lân, thủ lĩnh bộ tộc Thời Gian,
ngươi có thể gọi ta là Lưu Lân
mặt là vì tính quan trọng tuyệt đối của thời không, mặt khác là vì chúng nó nóng lòng sử dụng sức mạnh thời không để tìm được một ngươi khác.”