favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 2921: Thủ đoạn của Cố Thanh Sơn

Chương 2921: Thủ đoạn của Cố Thanh Sơn

Phi Ảnh dần dần lùi về phía sau, hóa thành luồng sáng mờ ảo, hòa vào dòng nước rồi

biến mất về phương xa.

Nàng bơi lội trong dòng nước, tiến về phía trước, rồi sau đó tiến tới một dòng nước

ngầm đục ngầu, thuận theo mạch nước ngầm tiếp tục lặn xuống, đi tới địa điểm ẩn

núp tạm thời của tộc Thời Gian.

Lưu Lân và những người cá của tộc Thời Gian đều đã ở nơi đây.

Phi Ảnh nói lại những lời mà Cố Thanh Sơn nói cho họ biết.

Đám người trở nên yên lặng.

"Ta muốn hỏi chút, hắn muốn làm thế nào? Làm sao trả đũa lại? Nắm giữ chủ động là gì? Làm sao mới có thể để cho Tà Ma mua dây buộc mình chứ?" Lưu Lân hỏi với vẻ

khó hiểu.

"Không biết." Phi Ảnh nói.

Lưu Lân càng khó hiểu hơn, hỏi: "Ngươi không phải nói với hắn là ngươi rõ ràng rồi sao? Ngươi còn dặn hắn không nên giết quá nhiều Tà Ma nữa cơ mà?"

Sắc mặt Phi Ảnh không thay đổi, nói: "Ta nói những câu đó, chỉ bởi vì muốn thể hiện rằng ta có thể giao lưu một cách bình thường với hắn về cách chống lại Tà Ma, không

tới mức giống một con lợn chỉ biết nghe hắn giải thích."

Lưu Lân bật cười, lắc đầu.

Đám người lắng nghe, rồi cũng cười cười, cũng không có người nào trách Phi Ảnh cả.

Bởi vì

Bọn họ cũng đều không hiểu.

Lưu Lân nói: "Ý nghĩ của người này không phải chúng ta có thể lý giải, thế nhưng hắn nói rất đúng, chúng ta đáng lẽ không nên xuất hiện

"Đi thôi, chúng ta đi đoạn thời gian khác để tung hỏa mù yểm hộ hắn, tránh để Tà Ma chú ý tới hắn vào thời điểm này."

"Rõ!" Đám người cá cùng đáp ứng.

Cố Thanh Sơn tiếp nhận dao róc xương từ tay của Triệu Lục.

"Tại sao lại không lấp Hố người chết trước quân doanh lại? Dù sao đều là đồng bào mà." Hắn hỏi.

Triệu Lục trở nên bức tức, nói: "Trước đó Ngũ trưởng cơ bản là không để ý, ta chỉ là một đầu bếp mà thôi, có cách nào cơ chứ? Nếu như một mình ta rời khỏi quân doanh

ra ngoài đào hố, không may gặp quái vật nào đó thì chẳng phải là chết chắc sao."

Cố Thanh Sơn vỗ vai của hắn ta, nói: "Sau khi lôi xác yêu thú trở lại, ngươi đi với ta tới lấp hố người chết lại."

Cho dù Tà Ma chưa trở về, hắn vẫn giữ nguyên động tác trong quá khứ, cũng nói

những lời đã nói khi trước.

Khi thấy Triệu Lục do dự không nói chuyện, Cố Thanh Sơn nói tiếp: "Mùi máu của

hố người chết quá nồng, nếu như dẫn tới yêu ma khủng bố, nhìn thấu pháp trận ẩn nấp

của quân doanh này thì cả hai chúng ta đều phải chết."

"Vậy

Bóng đen khổng lồ từ trên trời rơi xuống, yên lặng bao phủ phía sau Cố Thanh Sơn,

hóa thành con Tà Ma khi trước.

Cuối cùng nó cũng trở về.

Lần này, nó lại càng căng thẳng, chuyên chú hơn trước.

Cố Thanh Sơn cứ bước ra một bước, nó liền theo sát phía sau, hầu như là hình với bóng vậy.

Chẹp, tộc Thời Gian thật là nhiều chuyện, thế nhưng chúng nó cũng là tốt bụng, chỉ hi vọng bọn chúng di chuyển tới đoạn thời gian khác đi.

Cố Thanh Sơn nghĩ thầm, trên mặt lại xuất hiện ý cười, cùng Triệu Lục đi về phía

trước.

Trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện.

"Đã tiếp nhận yêu cầu của ngài."

"Mượn nhờ Danh sách Chiến Thần Hỗn Độn, ngài vẫn như khi trước, có thể trao đổi

với vị tồn tại kia."

"Linh hồn Vĩnh Diệt: Wardday Visemmo Ramosai đã online, lúc nào cũng có thể

hưởng ứng lời kêu gọi của ngài."

Cố Thanh Sơn yên lặng gọi: "Kê gia?"

Giọng nói của Kê gia vang lên: "Ta đây, ta tuyên bố trước, ta không am hiểu đánh nhau, hà huống chi là đánh nhau với Tà Ma."

Cố Thanh Sơn nói: "Không phải đánh nhau, giống lần trước vậy, mang giúp ta một

câu nói cho chính ta đang ở trong Hỗn Độn kia."

"Như vậy cũng được, đây là điều ta am hiểu, ngươi muốn gửi lời gì?" Kê gia hỏi.

Cố Thanh Sơn bỗng dừng bước.

Triệu Lục đang định bước chân ra khỏi quân doanh, lại bị Cố Thanh Sơn kéo cổ áo lôi

trở lại, suýt nữa ngã chổng vó trên mặt đất.

Triệu Lục khó chịu, nói: "Cố huynh đệ, ngươi vừa làm gì vậy?"

Cố Thanh Sơn che miệng của hắn ta lại, vội vàng quay lại mấy chục trượng, tới tận

phía bên kia của quân doanh mới dừng lại.

Cố Thanh Sơn đặt hắn ta ở trên mặt đất, sau đó hắn cũng nằm xuống, liên tục bôi bùn

đen lên trên cơ thể của mình.

Sau đó

Một chiếc chân khổng lồ tới mức chiếm hết toàn bộ tầm mắt giẫm xuống mặt đất.

Mảnh rừng cây rậm rạp ở bên ngoài quân doanh bị san thành đất bằng.

Thuận cái chân này nhìn lên, thì cái chân rắn chắc này đã đâm thủng tầng mây, không

nhìn thấy điểm cuối.

Cự nhân Vô Diện!

Loại yêu ma này đã tới!

Cố Thanh Sơn áp sát mặt đất thở dài một hơi, lúc này mới trả lời Kê gia:

"Đưa Phức Tự tới, ta chuẩn bị lật bàn."

…

Trong sương mù vô tận.

Gió bão càng ngày càng mạnh hơn.

Cố Thanh Sơn cảm thấy không thích hợp, nói: "Vũ?"

"Đại nhân." Vũ đáp lại.

"Tại sao ta cảm thấy hòn đảo của chúng ta không phải đang bay, mà là đang rơi

xuống?" Cố Thanh Sơn hỏi.

"Bởi vì như vậy sẽ đi nhanh hơn bay đó, đại nhân." Vũ trả lời.

"Ngươi không sợ đâm vào thứ gì khác hay sao?" Cố Thanh Sơn hỏi tiếp.

"Ta không sợ." Vũ nói.

"Thì ra là thế, ngươi có chuẩn bị có tự tin ứng đối bất kỳ tình huống bất ngờ nào, đúng không?" Cố Thanh Sơn cười hỏi.

"Không có đâu." Vũ lắc đầu nói.

"Vậy tại sao ngươi lại không sợ?" Cố Thanh Sơn hỏi với vẻ ngạc nhiên.

"Bởi vì có đại nhân nữa mà

Cố Thanh Sơn im lặng.

Hắn nhìn về phía sương mù vô tạn, cảm nhận được từ nơi đó truyền ra vô số luồng khí

tức mạnh kinh khủng.

Gió, càng mạnh hơn.

Tốc độ rơi xuống của đảo nhỏ càng nhanh hơn.

Cố Thanh Sơn nhìn về phía Vũ, thì thấy nàng cũng đang nhìn về phía mình, trong mắt

nàng nhìn mình có sự tín nhiệm và cảm giác an toàn.

Thật đúng là không sợ trời, không sợ đất mà.

Cố Thanh Sơn ho nhẹ, rồi nói: "Vũ, bắt đầu giảm tốc độ đi, đừng để hòn đảo tiếp tục rơi xuống như vậy."

"Tại sao vậy?" Vũ hỏi với vẻ khó hiểu.

Cố Thanh Sơn nhìn về phía sương mù, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc, giống như đã cảm

nhận được điều gì đó.

Hắn nói với vẻ bình tĩnh:

"Ta đã cảm nhận được thứ gì đó, cần để tốc độ rơi của đảo nhỏ chậm lại để ta có thể

điều tra cẩn thận hơn."

Chương trướcChương tiếp