Mấy người khác cũng giật mình, rồi nghĩ tới phương diện này.
Cổ Viêm nói: "Ta dùng Liệt Diễm quyền pháp xông vào trận địa của địch, liên tục sử
dụng năm trăm lần Băng Liệt Quyền mới giết chết hai mươi ba con quái vật."
Cố Thanh Sơn trầm ngâm, nói: "Ta thì
Một sử quan phía sau bọn họ đang cầm một cây bút ghi chép nhanh về những lời vừa
rồi.
Sử quan viết được một nửa, bỗng nhớ ra điều gì đó, từ trong ngực lấy ra một thẻ bài
rồi nhắm về phía đám người.
"Làm cái gì vậy?" Sỏa Cường hỏi với vẻ cảnh giác.
"Chụp ảnh chung
Lam Tụ giật mình, nói: "Đúng vậy, còn cần chụp ảnh, tất cả mọi người đứng chung
một chỗ đi, Cố Thanh Sơn, Cổ Viêm, Sỏa Cường, các ngươi đứng phía trước, những
người khác thì sắp xếp theo chiều cao bản thân, nhanh lên."
Đám người sắp xếp hàng ngũ rất nhanh.
"Hãy tạo dáng đẹp trai nhất của các người đi!" Sử quan nhấc thẻ bài rồi hô lên.
Lam Tụ lấy một chiếc vương miện gắn đầy đá quý ra rồi đeo lên, lại lấy một thanh quyền trượng nắm trong tay.
Cổ Viêm xòe tay ra, trên tay bốc lên ngọn lửa cháy hừng hực.
Cố Thanh Sơn cầm kiếm chỉ thẳng vào ống kính.
Sỏa Cường trầm tư suy nghĩ, rồi dần dần nhấc mông lên, hai tay làm ra động tác múa.
"Sỏa Cường, động tác của ngươi không được." Lam Tụ cũng không quay đầu lại, nói.
"Đúng, người đời sau sẽ nhìn vào, đừng dùng tư thế xấu hổ như vậy." Cổ Viêm cũng nói.
"Thích múa không phải là vấn đề, thế nhưng trường hợp hiện tại khá nghiêm túc,
ngươi hãy dùng động tác kinh điển của Luyện Ngục đi." Cố Thanh Sơn đề nghị.
Sỏa Cường không phục, phản bác: "Vừa rồi các ngươi xoay mông thực sự quá hăng
say mà, lại không chịu để ta múa cùng, hiện tại chính ta muốn xoay thì làm sao?"
Đám người yên tĩnh.
Lam Tụ bắt đầu sửa sang quyền trượng trong tay.
Cổ Viêm thì nhìn vào ngọn lửa trong tay mà xuất thần, giống như có một chuyện cực
kỳ thú vị đang diễn ra trong ngọn lửa vậy.
Tô Tuyết cười khanh khách, dùng tay giật nhẹ cánh tay của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Chụp đi."
Sử quan hô: "Ba, hai, một, tấm ảnh mang tính sử thi xuất hiện!"
Tách!
Một tấm hình ra đời.
Bỗng nhiên
Âm thanh của chín côn trùng cùng vang lên: "Không, điều này hoàn toàn khác biệt
với lịch sử
Đám người còn chưa kịp phản ứng, trên bầu trời đã rơi xuống hàng ngàn hàng vạn con quái vật dữ tợn, bọn chúng liều mạng phóng về phía Cố Thanh Sơn
Ngay sau đó
Tất cả mọi người, kể cả quái vật lẫn mọi chuyện đang diễn ra đều đình chỉ lại tại thời điểm này.
Giọng nói sắc nhọn khi trước lại kêu to lên: "Mau chạy đi!"
Thế nhưng không kịp rồi.
Bọn quái vật lại rên rỉ tuyệt vọng.
Thế giới Phủ Bụi.
Đại hán cười như điên: "Thằng nhóc chỉ biết phô trương thanh thế! Nếu như ngươi
thật sự mạnh như vậy, tại sao ngay cả ta đều không đánh được, chờ ta giết chết
ngươi
"Ai giết ai còn chưa chắc đâu." Cố Thanh Sơn nói với vẻ thản nhiên.
"Tự cho là đúng!" Đại hán gầm hét lên.
Rầm!
Bùn đất dưới chân gã bị giẫm cho bắn ra, cả người phóng về phía Cố Thanh Sơn như
một làn gió.
Cố Thanh Sơn cũng không yếu thế, lao về phía đối phương.
Trong khoảnh khắc đó, biến đổi xuất hiện
Toàn thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Trong chiến trường, hai người rõ ràng sắp chiến đấu, thế nhưng không truyền ra bất
cứ âm thanh kinh thiên động địa nào cả.
Gió lạnh thổi mạnh.
Mặt đất vẫn bình yên.
Cố Thanh Sơn không có việc gì.
Ngay cả người đại hán kia cũng khỏe mạnh bình thường.
Bọn họ trừng mắt nhìn nhau, cả hai đều xoạc thẳng chân trên mặt đất, không nhúc
nhích.
Đại hán nói chuyện với vẻ khó nhọc: "Thứ này
Cố Thanh Sơn lại gật đầu với vẻ khó khăn hơn.
Đại hán nhìn chằm chằm hắn, nói: "Ngươi định làm tư thế này bao lâu?"
"Dù sao thì chúng ta cứ như vậy đã." Cố Thanh Sơn quay đầu qua chỗ khác, nói.
Thế nhưng đại hán lại cười như điên, nói: "Ngươi cho rằng ta không thể thoát khỏi Linh kỹ loại khống chế này sao?"
Đại hán phun một quyển sách nhỏ từ trong miệng ra, hét: "Đây là một phương pháp
phá giải mà ta đã cất giấu trong vô số năm tháng qua, Sách Mê Thú Thoát Khốn, phá
cho ta!"
Xoạt!
Trên quyển sách đó bắn ra vô số cảnh tượng hư ảo, rồi ngưng tụ lại thành một con thú
một sừng màu lam nhạt, nó vừa ngưng tụ thì đã hí một tiếng thật dài.
Thú một sừng quan sát tình hình hiện tại, sừng dài trên đầu bắn ra từng luồng sáng sặc sỡ, phóng lên tận trời, ở trên bầu trời hình thành một tầng mây khổng lồ lại sáng chói.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu quan sát một lát rồi mới gật đầu, nói: "Rất đẹp."
"Đương nhiên là đẹp rồi, với lại nó có thể phá hủy tất cả Linh kỹ khống chế của ngươi nữa." Đại hán cười gằn nói.
Gã cố gắng giãy dụa, chuẩn bị đứng thẳng dậy.
Thế nhưng gã vẫn không thể đứng dậy được.
Gã khó mà tin được, lại liều mạng vẫy vùng tiếp, thế nhưng vẫn không thể thay đổi tư
thế xoạc thẳng chân của bản thân được.
Trên trán đại hán toát ra từng hạt mồ hôi lạnh to như hạt đậu, nói với vẻ khó tin:
"Không thể nào
tác dụng
Cố Thanh Sơn quan sát thú một sừng đang đứng bên kia, thì thấy thần thái của nó rất
lạnh lẽo, thậm chí còn ngáp một cái nữa.
Cố Thanh Sơn nghĩ tới điều gì đó, hỏi dò: "Quyển sách Mê Thú Thoát Khốn của
ngươi
Đại hán im lặng, vẻ mặt xuất hiện sự chột dạ.
Con thú một sừng kia hừ lạnh, nói: "Quyển sách của gã này không phải là bản chính, mà là bản gõ tay giá rẻ."
Nói xong thì nó cũng biến mất.
Sắc mặt đại hán thay đổi mấy lần, đang định sử dụng chiêu thức khác thì lại nghe
được một giọng nói từ phía sau vang lên:
"Với lại ngươi sắp chết rồi."
Liêu Tiểu Pháo!
Trên người anh ta có vô số vết thương chồng chất, lảo đà lảo đảo đi tới trước mặt
người đại hán này, dùng toàn lực đấm một quyền!
Đại hán chết.
Trong quá trình diễn ra chuyện này, trong hư không có vô số tồn tại hắc ám đang điên
cuồng mà khởi động.
Thế nhưng Cố Thanh Sơn lẫn Liêu Tiểu Pháo đều không cảm nhận được những thứ
này tồn tại.
Cuối cùng
Những tồn tại kia cũng không xuất hiện, mà là đứng ở ngoài hư không với vẻ không
cam lòng, tiếp tục quan sát cảnh tượng trước mắt.
Bọn chúng đã sợ.