“Hắn cũng đã biết —— Hiện giờ ván cờ đã được lật ngược rồi, tiếp theo mới là thời
khắc hắn bắt đầu hành động.” Cố Thanh Sơn thuận miệng nói.
“Hắn muốn làm gì?” Thần Kiếm Định Giới hỏi.
“A? Ngươi chính là kiếm triệu hoán mạnh nhất bên trong hư không, ta cứ nghĩ ngươi
biết chứ.” Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói.
“Ta biết cái rắm, ta chỉ là một thanh kiếm giết người mà thôi.” Thần Kiếm Định Giới
nói.
Cố Thanh Sơn cười cười, không tiếp tục nói hết.
Giờ phút này.
Hắn đang đứng sâu bên trong mảnh đất Vĩnh Diệt, bởi vì chờ đợi Phức Tự trở về, cho
nên có thời gian nói chuyện phiếm với Định Giới.
“Cố Thanh Sơn.”
“Hả?”
“Ngươi thuộc về chúng sinh đang kéo dài thời gian, mà ngươi của tận thế cứ luôn giúp
hắn như vậy, có phải có chút bỏ gốc lấy ngọn hay không?” Thần Kiếm Định Giới suy
tư hỏi.
“Ý của ngươi là —— ta nên nắm chặt thời gian đi đánh thức những Kỷ Nguyên Quá
Khứ đó sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng vậy, so với chờ đợi ở chỗ này, không bằng trực tiếp suy nghĩ biện pháp đánh thức Kỷ Nguyên Quá Khứ, phát động trận chiến kỷ nguyên, cứ như vậy, ngươi thuộc
về chúng sinh cũng không cần khổ cực kéo dài thời gian thế nữa.” Thần Kiếm Định
Giới nói.
Cố Thanh Sơn khen: “Không tệ lắm, trong mấy thanh kiếm trong tay của ta, vẫn là
ngươi biết suy nghĩ vấn đề nhất.”
“Cho nên ngươi quyết định nghe theo đề nghị của ta?” Thần Kiếm Định Giới hỏi.
“Cũng không phải thế, kỳ thật trong này có một chút duyên cớ khác ——”
Cố Thanh Sơn dừng lại một chút, giải thích nói: “Không biết ngươi có phát hiện hay
không, lẽ ra lũ Tà Ma cũng đã đến nơi đây, muốn tìm Mẹ của Thời Gian, thế nhưng ta
đã đến vùng này rồi mà vẫn không phát hiện ra số lượng lớn Tà Ma.”
Thần Kiếm Định Giới nói: “Ngươi cảm thấy bọn chúng trở lại quá khứ rồi?”
“Đương nhiên, bọn chúng càng muốn trở lại quá khứ giết chết ta, sau đó lập tức lấy
được Lục Đạo Luân Hồi, trở thành kỷ nguyên căn bản —— dù sao chuyện này cũng
càng đơn giản một chút.”
“Mà giờ khắc này, bởi vì ta liên thủ với một ta khác, hắn không chỉ thành công trì
hoãn thời gian, còn hấp dẫn đa số các hỏa lực, thậm chí có khả năng diệt sạch không ít Tà Ma, đây là chuyện một vốn bốn lời.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy tiếp theo ngươi muốn làm gì? Tạm thời gạt chuyện chiến tranh kỷ nguyên qua
một thời gian sao?” Thần Kiếm Định Giới hỏi.
Trên mặt Cố Thanh Sơn toát ra vẻ thấp thỏm hiếm thấy, nói khẽ: “Ta cũng không
biết
Ánh mắt của hắn ngưng tụ trong hư không, mở miệng nói: “Để Kê gia giúp ta chuyển
lời —— mau chóng giết nhiều yêu ma, ta cũng cần sức mạnh tận thế chân thực.”
Trên giao diện Chiến Thần Hỗn độn lập tức hiển hiện hai hàng chữ nhỏ đom đóm:
[Đã thông báo cho Linh của Vĩnh Diệt: Ward. Wissenmore. Ramoshuai.]
[Hắn ta sẽ thuật lại lời nhắn của ngài.]
Cố Thanh Sơn thu hồi ánh mắt, vẻ mặt bỗng nhiên có chút biến hóa.
Hắn nhìn về bốn phía.
Gió.
Càng ngày càng lạnh.
Những làn sương mù trôi nổi bất định đang bắt đầu cuồn cuộn, sôi trào.
Một cái bóng màu đen hiển hiện từ trong sương mù cách đó không xa, đứng lơ lửng
giữa không trung.
—— Nó có chín khuôn mặt côn trùng, đầu lớn như cối xay, thân thể lại mảnh khảnh
tựa như phàm nhân, hai tay hai chân đều là chi trùng sắc bén như đao.
“Cố Thanh Sơn
vật lên tiếng.
“Là ngươi biến Thiên Đế tiền nhiệm thành một đạo pháp thuật, sau đó giết chết hắn?”
Cố Thanh Sơn trầm giọng mà hỏi.
Người côn trùng Cửu Diện nói: “Ân oán giữa chúng ta và các ngươi, nói mấy trăm
năm cũng chưa chắc có thể nói xong.”
“Cho nên ngươi không phải tới nói ân oán.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ta tự mình đến đây gặp mặt ngươi đang bên trong hỗn độn, là muốn bàn một điều
kiện với ngươi.” Người côn trùng Cửu Diện nói.
“Nói.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chúng ta quyết định bảo tồn tính mệnh chúng sinh Lục Đạo cho ngươi, ngươi có thể
mang bọn chúng đi, chỉ cần để Lục Đạo Luân Hồi lại cho chúng ta là đủ.” Người côn
trùng Cửu Diện nói.
“Tại sao đột nhiên dễ nói chuyện như vậy? Xem ra trong thời đại quá khứ, các ngươi
đã tử thương thảm trọng đúng không?” Cố Thanh Sơn cười nói.
Người côn trùng Cửu Diện lạnh như băng mà nói: “Ta gặp ngươi ở chỗ này, một mặt
là bởi vì ngươi đã chứng minh bản thân đáng giá được đối xử như vậy, một phương
diện khác —— ta đoán kỳ thật ngươi cũng đang do dự.”
“Ồ?” Không nhìn ra trên mặt Cố Thanh Sơn có bất kỳ biểu lộ gì.
Chín cái mặt của người côn trùng Cửu Diện cùng quay lại một hướng nhìn chằm chằm vào hắn, nói: “Đúng vậy, Mẹ của Thời Gian ngủ say ngay sau lưng ta, nhưng
ngay cả ta cũng không dám tùy tiện xâm nhập vào bên trong ngay ở hỗn độn —— bởi
vì ta không biết Mẹ của Thời Gian đến cùng là cái gì.”
“Ngươi cũng sợ nó?” Cố Thanh Sơn có chút bất ngờ mà hỏi lại.
“Chúng ta hao tốn một tỷ năm để hiểu được thời đại hồng hoang, từng giờ từng phút
thẩm thấu, cuối cùng mới có nắm chắc, muốn ra tay thay thế ngay lập tức, nhưng cuối
cùng vẫn rơi vào cục diện hiện nay, vẫn không thể triệt để thành công.” Người côn
trùng Cửu Diện nói.
“Các ngươi rất cẩn thận.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi cũng rất cẩn thận, phải biết là bên trong chư giới, điều làm cho người ta sợ hãi nhất thật ra là thứ mà mình không biết —— Khi ngươi đối mặt với những thứ ngươi
hoàn toàn không biết, chẳng khác nào ngươi đang phơi bày mọi thứ của mình ra trước
mặt đối phương, tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, cũng không ai biết được.” Người côn
trùng Cửu Diện nói.
“Nhưng Mẹ của Thời Gian sẽ hợp tác cùng ta—— chỉ cần nó muốn tỉnh lại từ trong
giấc ngủ say một lần nữa, nhất định phải hợp tác với ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Người côn trùng Cửu Diện lẳng lặng nhìn hắn, mở miệng nói: “Ngư nhân của Nhất
Tộc Thời Gian, chẳng qua chỉ là một con đường lui được chuẩn bị của kỷ nguyên thời
không, bọn chúng có hình tượng tốt, duy trì trung lập, lại tuân thủ lời hứa, giữ gìn
thiết luật của thời gian—— cho nên được đẩy lên đài cao, giành được sự tin tưởng của
hậu nhân —— ta đoán ngay cả chính bọn chúng cũng không biết, trước những năm
tháng dài đăng đẳng như vô tận kia, những kẻ thật sự kinh khủng trong kỷ nguyên thời
không đến cùng là như thế nào.”
Cố Thanh Sơn không nói gì.
Người côn trùng Cửu Diện lại nói: “Ngoại trừ kỷ nguyên thời không, còn có rất nhiều
kỷ nguyên quá khứ đều đang ngủ say bên trong hỗn độn, ta đoán ngươi đã được chứng
kiến một vài thứ kỳ quái, biết bọn chúng có được quyền năng không thể tưởng tượng
đến cỡ nào.”
“Ngươi đang chỉ cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.