favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 2930: Biến động trên tuyến thời gian chủ

Chương 2930: Biến động trên tuyến thời gian chủ

Bởi vì chuyện này đã không phải là một sự kiện nhỏ bị thay đổi, mà là sửa đổi toàn bộ

vận mệnh và sự kiện lịch sử của tất cả mọi người!

Đám Tà Ma nhất định sẽ đến đây liều mạng một lần với mình.

Tất cả mưu tính của mình đều sẽ thất bại, mọi chuyện sẽ đi đến cuối con đường.

Nhưng mà ——

Đây rốt cuộc là thủ đoạn của ai?

Ai có thể im hơi lặng tiếng mà làm được đến mức độ này?

Cố Thanh Sơn càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, chỉ cảm thấy có một bóng ma tràn

ngập ác ý giấu trong một nơi không thể hay biết, đang lặng lẽ quan sát mọi chuyện

phát sinh.

Thời gian đang lặng lẽ trôi qua.

Triệu Lục rốt cuộc không kìm nén được nữa, than vãn lên: “Cố huynh đệ, chúng ta —

— chúng ta cũng không thể bị vây khốn trong này mãi thế được.”

“Nói rất đúng.”

Cố Thanh Sơn đứng lên một lần nữa, hỏi: “Chúng ta có phòng Quân Bị hay không?”

“Có thì có đấy, chìa khoá của phòng Quân Bị nằm ở chỗ của ta, nhưng ta không biết sử dụng binh khí, cho nên từ trước đến giờ chưa từng bước vào, không bằng ngươi

theo ta cùng đi xem thử nhìn?” Triệu Lục nói.

“Mang ta đi.” Cố Thanh Sơn nói.

“Được, bên này.”

Hai người mở cánh cửa phòng Quân Bị ra, giơ ánh nến lên xem xét bốn phía chung

quanh.

Từng dãy giá binh khí đều trống không, hai người đi từ đầu đến cuối, chỉ nhìn thấy

một thanh loan đao dạng tự chế đã gãy mất một nửa ở giá binh khí hàng cuối cùng.

Cố Thanh Sơn dựa theo ký ức, điều tra một hồi trên vách tường chung quanh, rất

nhanh đã phát hiện một cái khoá chìm trong đó.

Đằng sau khoá chìm là nơi cất giữ vật phẩm của sĩ quan cao cấp trong quân doanh.

“Khoá chìm của nơi này có cấp bậc tương đối cao, ta đoán chỉ có tướng quân trấn thủ

quân doanh mới có chìa khoá.” Cố Thanh Sơn nói.

“Tướng quân đã sớm chết trận rồi.” Triệu Lục nói.

“Ngươi biết doanh trại của hắn ở đâu không?”

“Cái này thì ta biết đó.”

“Đi, đi xem một chút.”

Hai người lui ra ngoài, tìm được chìa khoá trong doanh phòng của tướng quân, lại

cầm chìa khóa trở lại phòng Quân Bị, mở ra cái khoá chìm trên vách tường, bên trong

rõ ràng là một quyển sách nhỏ, cùng một cái mâm tròn.

Cố Thanh Sơn không cần nhìn cũng biết, quyển sách nhỏ kia là Luyện Khí pháp quân

thể, mâm tròn thì là một trận bàn đã hư hao.

Hắn để quyển sách nhỏ qua một bên, nâng mâm tròn lên trong tay.

Bên trên giao diện Chiến Thần Hỗn độn lập tức xuất hiện từng hàng chữ nhỏ đom

đóm:

[Trận bàn cấp thấp (đã hư hao), bố trí pháp trận mê huyễn cố định.]

[Bởi vì ngài giỏi về lục nghệ, tiêu chuẩn trận pháp đã vượt xa thế giới hiện tại, cho nên phương pháp bố trí trận này không làm khó được ngài, chỉ cần nhìn thoáng qua

một lần thì có thể hiểu được.]

Cố Thanh Sơn nhìn lướt qua, lật trận bàn qua, nhấn một cái ở cái nút then chốt ở vị trí trung tâm, trận bàn lập tức được mở ra.

Điểm sáng màu xanh nhạt rơi xuống từ bên trên trận bàn, lan tỏa tại chỗ đó.

Cố Thanh Sơn lại nhẹ nhàng nhấn một cái lên một điểm khác trên trận bàn, càng

nhiều các điểm sáng rơi xuống trên mặt đất.

“Linh thạch!”

Triệu Lục thét to, lập tức muốn nhào tới nhặt lấy.

Cố Thanh Sơn tiện tay vung lên, những điểm sáng kia lập tức bay lên, rơi vào trong

tay của hắn.

Những linh thạch này —— có thể làm gì?

Lần trước, mình muốn dùng chúng để duy trì pháp trận ẩn nấp của nơi đóng quân.

Nhưng mà bây giờ thì

“Triệu Lục, ngươi cũng đừng lấy linh thạch, ngươi cũng không biết dùng, ta vừa vặn

phải dùng bọn chúng để tạo dựng một pháp trận cầu cứu.”

Cố Thanh Sơn nói.

Triệu Lục vốn có chút tức giận, nghe hắn nói lời này, đôi mắt đột nhiên phát sáng lên:

“Cố huynh đệ, ngươi nói thật sao?”

“Ta không lừa ngươi.”

Cố Thanh Sơn nói xong thì cầm linh thạch cùng trận bàn đi ra ngoài, ngồi xuống trong

một mảnh đất trống lộ thiên của quân doanh.

Nơi mà Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền xuất hiện, cách nơi đóng quân này cũng

chỉ có hơn một trăm dặm.

Nếu mình đã bị vây khốn ở chỗ này không cách nào ra ngoài, như vậy hiện giờ cũng chỉ có con đường này có thể đi——

Để cho bọn họ tới đây!

Cố Thanh Sơn mở ra trận bàn kia ở trước mặt mình, cẩn thận xem xét nơi bị hư hao.

—— Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, bên trong toàn bộ vòng khép kín của thời gian này,

vị trí dòng chảy thời gian hiện giờ của mình, mới là tuyến thời gian chủ chân chính

trong lịch sử.

Cố Thanh Sơn cũng không tin

Mà bản thân mình – kẻ đã được cứu đi, sống lại trong hố người chết, mở ra một đoạn

dòng chảy thời gian hoàn toàn mới, cũng liên kết với cái đuôi kết thúc của vòng kín

với dòng lịch sử sau đó, thành công thay thế tuyến thời gian chủ ban đầu.

Cố Thanh Sơn cũng không tin, có người dám động tay với nhân vật và sự kiện lịch sử

khác trong tuyến thời gian chủ chốt này!

Đây chính là dòng chảy thời gian song sinh mà hỗn độn ra tay che chở, ẩn chứa một

đoạn lịch sử, nhân quả, thời gian, vận mệnh chân thực thậm chí còn có tận thế và hủy

diệt, trừ mình ra, ai dám động đến những nhân vật lịch sử kia?

Cố Thanh Sơn nhanh chóng xem hết trận bàn, lại suy nghĩ một hồi, rút ra kiếm Tầm

Phong, làm bóng lại những vị trí đã triệt để hư hai trên trận bàn kia, lại bắt đầu khắc phù văn lên lại từ đầu.

“Cố huynh đệ, ngươi còn hiểu biết trận pháp sao?” Triệu Lục ngạc nhiên nói.

“Có biết một chút.” Cố Thanh Sơn nói.

“Vậy thì có thể làm ta một pháp trận cầu viện khẩn cấp! Chúng ta rốt cuộc được cứu

rồi!” Triệu Lục vui mừng mà kêu lên.

“Đúng, nếu như ngươi không có việc gì thì đi làm một chút đồ ăn đi, chúng ta đã thật

lâu chưa ăn cái gì rồi.” Tay Cố Thanh Sơn hoạt động không ngừng, thuận miệng nói

ra.

“Có ngay, ngài cứ bận rộn đi, ta lập tức đi nhóm lửa nấu cơm!”

Triệu Lục vội vàng bỏ đi.

Cố Thanh Sơn không khỏi lắc đầu.

—— Muốn để Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền đến được nơi đây, tuyệt đối

không thể làm một pháp trận cầu viện.

Bọn họ đều bị thương, lại đang tránh né truy sát, căn bản không cách nào bận tâm đến

những người khác.

Muốn dẫn bọn họ tới

Nhất định phải làm ra một pháp trận phòng ngự chiến tranh khá cường đại, như vậy sẽ

khiến Công Tôn Trí coi nơi đây có một đại quân đóng giữ.

Nếu như vậy, bọn họ mới có khả năng đến đây cầu viện.

Nhưng mà để bảo đảm bất trắc ——

Cố Thanh Sơn cầm Trường Kiếm trong tay, nhanh chóng điêu khắc phù văn lên trên

trận bàn, rất nhanh đã làm xong một pháp trận phòng ngự chiến tranh cỡ trung.

—— Là Đại Trận Tru Tà Thái Thượng Cảm Ứng Lâm Đấu.

Chương trướcChương tiếp