Trước mắt bao người, Trường Kiếm cũng không lên tiếng.
Nhưng trong lòng Cố Thanh Sơn lại vang lên giọng nói của Địa Kiếm: “Mau nói cho
ta biết, ta nên nói như thế nào.”
“Ngươi cứ nói ta là người mà ngươi chọn lựa.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thế nhưng cũng nên có một lý do chứ.” Địa Kiếm nói.
“Vậy thì nói phẩm chất đặc biệt trên người của ta hấp dẫn ngươi, lý do này không dễ
bị gặn hỏi đâu.” Cố Thanh Sơn nói.
“Phẩm chất đặc biệt
nói.
“Ta làm sao biết, chuyện như thế này không thể tự ta nói được, ngươi tùy tiện ngẫm
lại, có thể hù dọa bọn họ là được.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ta suy nghĩ thử xem.”
Qua mấy giây.
Giữa sân rốt cuộc vang lên thanh âm của kiếm linh Trường Kiếm:
“Bạch Ánh Thiên, vừa rồi ta bỗng nhiên có cảm ứng, một Kiếm chủ phù hợp tâm ý
của ta đã xuất hiện, vì vậy nên tới.”
“Ngươi đang chỉ hắn?” Ngỗng trắng híp mắt dò xét Cố Thanh Sơn.
Trường Kiếm nói: “Không sai.”
“Hắn có bản lãnh gì, vậy mà có thể khiến cho ngươi sinh ra cảm ứng, muốn nhận hắn
làm chủ?” Ngỗng trắng nói.
Bên trong chúng tu sĩ, có mấy kẻ ghen tỵ, căm ghét, không thể nhìn thấy người khác
được lợi, cũng nhỏ giọng hùa theo: “Đúng vậy, cũng chỉ là một trinh sát tiền tuyến, vì sao có thể được kiếm này ưu ái?”
“Đúng đấy, rõ ràng chỉ là Luyện Khí kỳ, ngươi xem bên hông hắn còn có một cây
cung —— cũng không phải kiếm tu chân chính, dựa vào cái gì chứ?”
“Hừ, việc này vẫn phải do thánh nhân định đoạt mới phải.”
Tiếng nghị luận dần dần lớn lên.
Cố Thanh Sơn nhíu mày.
Trường Kiếm nói: “Hắn có phẩm chất đặc biệt hấp dẫn ta.”
“Phẩm chất đặc biệt gì?” Ngỗng trắng hỏi.
Trường Kiếm phát ra một tiếng nói nặng nề như núi: “Bên trong minh minh, tự có số
trời, ta thân làm kiếm linh, đã sớm dự cảm được một vị chủ nhân, cả tam thế của ngài
ấy đều tu hành, là một đồng tử giữ mình trong sạch, người này băng thanh ngọc khiết,
trung trinh như lúc ban đầu, phẩm chất đặc biệt rõ như ban ngày, chính là Kiếm chủ
mà ta ngưỡng mộ trong lòng.”
Đám người yên tĩnh.
Tĩnh mịch.
Phụ cận tảng đá xanh, các tu sĩ nhiều như cá diếc sang sông, mà giờ khắc này đều đã
lặng ngắt như tờ.
Đồng tử…. Tam thế
Cái này ——
Ai có thể làm đến chứ!
Đám người không hẹn mà cùng thở dài, cảm giác căm giận trong lòng cũng vơi đi.
Ngay cả ngỗng trắng cũng nói không ra lời.
Nửa ngày sau, ngỗng trắng mới bay trở về tảng đá xanh, mở miệng nói: “Việc này cần
sư tôn đồng ý, mà hắn nhất định phải lấy được bảng bách hoa mới có thể gặp mặt
thánh nhân —— ngươi lại dẫn hắn đi đi, nhìn hắn có duyên phận đó hay không.”
“Được.” Trường Kiếm nói.
Nó nhẹ nhàng rơi vào trên tay Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cầm kiếm muốn đi, chợt nhớ tới cái gì, bỗng nhiên dừng lại, nhìn về
phía nam tu đối diện mình.
“Vừa rồi ngươi nói, muốn đánh với ta một trận?” Hắn hỏi.
Nam tu kia thu binh khí, lấy một loại biểu cảm khó hiểu nhìn vào hắn, nói: “Được rồi, ngươi đi đi.”
“Vì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Nhân sinh
Các tu sĩ chung quanh hắn không hẹn mà cùng nhẹ nhàng gật đầu, phảng phất như
tràn đầy đồng cảm.
Cố Thanh Sơn lười nói thêm cái gì, quay đầu liền đi.
Lãnh Thiên Tinh nhìn tình hình một chút, vội vàng tranh thủ đuổi theo ở phía sau.
Hai người đi nhanh trên đường thời gian nửa khắc, phía trước lập tức xuất hiện một
con sông.
Bên bờ có một chiếc thuyền cổ xưa đang đỗ, người chèo thuyền cao tuổi ngồi ở mũi
thuyền, hút tẩu thuốc.
Hai người dừng chân lại.
“Này, ngươi thật sự là đồng tử tam thế sao?” Lãnh Thiên Tinh có chút bội phục mà
hỏi.
“Làm sao ta biết —— ngươi có thể biết kiếp trước của mình là ai sao?” Cố Thanh Sơn
nhịn không được đáp lại.
“Cái này cũng đúng, ai lại biết chuyện của kiếp trước chứ.” Lãnh Thiên Tinh gật gật đầu.
Thuyền phu kia hét lên: “Hai vị, có phải muốn đi lấy bảng bách hoa hay sao?”
“Đúng vậy.”
“Lên thuyền đi.”
Hai người vừa lên thuyền, thuyền đã chậm rãi rời bờ, đang trôi dần vào trong lòng
sông.
“Khục, như vậy, muốn đến hoàng thành lấy bảng, nhất định phải qua cửa ải của ta.”
Người chèo thuyền vừa chống thuyền, vừa nói.
“Xin chỉ giáo.” Cố Thanh Sơn ôm quyền nói.
Người chèo thuyền nói: “Trong con sông này có một con giao long, các ngươi giết nó
cho ta.”
Cố Thanh Sơn yên lặng.
Lãnh Thiên Tinh không thể tinh mà nói: “Giao long? Chúng ta phải giết một con
rồng?”
“Đúng thế, các ngươi có thể được bội kiếm của thánh nhân ưu ái, chắc hẳn vẫn có thể
xử lý một con rồng—— yên tâm, đó là một con rồng còn trong giai đoạn trưởng
thành, cũng không tính là yêu thú quá mức cường đại, càng không có khả năng là loại
Chân Long trong truyền thuyết kia.” Người chèo thuyền cười híp mắt mà nói.
“Cho dù là rồng con, nó muốn giết chúng ta thì cũng chỉ cần một đòn là đủ rồi, chúng
ta làm sao có thể giết chết nó chứ?” Lãnh Thiên Tinh buông tay mà nói.
“Đó là chuyện của các ngươi, nếu như muốn bỏ cuộc thì hiện tại có thể lập tức trở về
trên bờ, sau đó rời đi tiên quốc Bách Hoa.” Người chèo thuyền nói.
“Đây là làm khó dễ, ta chưa từng nghe qua khảo nghiệm khó như vậy!” Lãnh Thiên
Tinh bực tức mà nói.
Hắn ta nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cười cười, không nói gì.
—— Dù sao thuyền phu này chính là Tạ Đạo Linh, mình lại có thể nói gì?
Cố Thanh Sơn nhìn vào dòng nước sông, chỉ thấy dưới mặt nước tĩnh lặng, mạch
nước ngầm chảy xiết đã kéo đến ngàn dặm.
Sự kiện này đã thay đổi.
Trên tuyến thời gian khác của vòng khép kín, mình và Lãnh Thiên Tinh chỉ cần bắt
một con cá yêu.
Mà lần này lại phải bắt một con giao long.
Xem ra Địa Kiếm trở lại trên tay mình, thúc đẩy Bách Hoa tiên tử sớm nghiêm túc,
muốn cẩn thận mà xem xét về mình.
Mình chỉ mới trong giai đoạn Luyện Khí kỳ, lại làm sao có khả năng bắt lên một con
giao long?
“Giết nó, sẽ không bị thánh nhân trách cứ chứ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Người chèo thuyền nói: “Sẽ không.”
“Được.”
Cố Thanh Sơn nhìn về hướng Lãnh Thiên Tinh, nói ra: “Ta có một biện pháp.”
“Biện pháp gì? Chúng ta không có khả năng giết chết một con rồng đâu.”
“Nhưng ta có biện pháp.”
“Vậy ngươi nói đi.”
“Cần ngươi xuống nước dẫn nó lên.”
Lãnh Thiên Tinh hơi suy nghĩ một chút, không nói hai lời, lập tức cởi áo giáp xuống,
sau đó thì tháo giày.
“Ngươi không hỏi ta định làm gì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Mạng này đều là do ngươi cứu —— Bảo cho ta đi dẫn nó lên, ta đi dẫn, ta đoán
ngươi khẳng định có trận pháp gia truyền lợi hại nào đó có thể đối phó nó.” Lãnh
Thiên Tinh mang lòng tin tràn đầy mà nói.
Cố Thanh Sơn lập tức giật mình.
Đúng rồi.