favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 2956: “Tại hạ lấy kiếm bảng.”

Chương 2956: “Tại hạ lấy kiếm bảng.”

Trong lòng Lãnh Thiên Tinh, mình chính là một người tu hành có trình độ trận pháp

cao cường, có thể dựa vào uy thế của trận pháp, một mình giết lùi vô số những yêu

ma.

Nếu đã như vậy

Cố Thanh Sơn lấy cái trận bàn đơn sơ kia ra.

—— Những pháp trận có thể giết rồng kia, làm sao mà một trận bàn sơ đẳng như thế

có khả năng bố trí được chứ?

Thực lực của mình cũng không đạt đến yêu cầu bố trí loại trận pháp kia.

Cố Thanh Sơn suy nghĩ mấy giây, sau đó thay mới linh thạch, tiếp theo thì hai tay hắn điểm nhanh.

Hắn bắt đầu bố trí một pháp trận khác.

Một lát sau.

Cố Thanh Sơn đưa tay vỗ lên trận bàn, lập tức có một quầng sáng vô hình lan tràn ra

từ trận bàn đó.

Người chèo thuyền híp mắt nhìn một chút, cười nói: “Ta lại chưa thấy qua dạng pháp

trận này —— Thì ra có tài năng đặc biệt trên phương diện pháp trận.”

“Lãnh huynh, ngươi đi xuống đi, ta ở trên thuyền phối hợp tác chiến với ngươi.” Cố

Thanh Sơn nói.

“Được!” Lãnh Thiên Tinh nói.

Hắn ta nhảy lên thật cao, lặn một cái xuống sâu vào trong nước sông, rất nhanh đã bơi đi không thấy tăm hơi.

Người chèo thuyền lại lên tiếng: “Người thiếu niên, trận pháp vừa rồi của ngươi có

nguồn gốc từ đâu?”

“Gia truyền.” Cố Thanh Sơn chắp tay mà nói.

“Có thể giết rồng sao?”

“Không quá có khả năng, nó chỉ dùng để phòng ngự thôi, nếu như đối phương là rồng,

ước chừng có thể chống cự được một lần công kích.”

“Chỉ có thể phòng ngự một lần? Với loại trận bàn như thế này, cũng coi như là phát

huy đến cực hạn, ta nói thật một câu, dựa vào sức mạnh của các ngươi, quả thật không

có khả năng giết chết một con rồng.”

“Vậy ngài còn bảo chúng tôi giết?”

“Đúng vậy.”

Hai người nhìn nhau.

Cố Thanh Sơn thở dài, lên tiếng: “Tiền bối, dựa vào thực lực của ta cùng đồng bạn,

xác thực không giết được con rồng kia ——”

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên, toàn bộ thuyền nhỏ cùng với nước sông bốn phía chung

quanh đều bị băng sương đông cứng.

Lãnh Thiên Tinh phá băng mà ra, lớn tiếng nói: “Con rồng kia quá mạnh, ta chỉ có thể

sớm phóng thích ra pháp thuật băng sương, mới trốn đi lên được, nó đến rồi!”

Cố Thanh Sơn nhìn vào sâu bên dưới con sông băng, chỉ thấy một bóng đen uốn lượn

thon dài đang điên cuồng phá băng mà bơi đến, đã tới gần mặt nước.

Cố Thanh Sơn cầm trận bàn trong tay, quát khẽ lên: “Trận Ra!”

Chỉ thấy từng luồng quầng sáng ngưng tụ bên trên trận bàn, trong nháy mắt đã chui

vào trong cơ thể Cố Thanh Sơn.

Oanh ——

Mặt băng phá vỡ.

Một con giao long toàn thân trắng như tuyết bay ra.

Trong chớp mắt, Cố Thanh Sơn nhảy ra khỏi thuyền nhỏ, đón lấy giao long ——

Giao long không chút do dự mở ra cái miệng lớn, táp về hướng Cố Thanh Sơn.

“Cẩn thận!” Lãnh Thiên Tinh thất thanh mà la lên.

Trên tay người chèo thuyền ấn ra một quyết, lạnh lùng nhìn chăm chú vào cảnh tượng

này.

Nét mặt của Cố Thanh Sơn không thay đổi, hắn rút Trường Kiếm ra đón lấy cái miệng

đầy răng nanh dữ tợn của con giao long.

Chỉ trong chớp mắt tiếp theo ——

Trong ánh mắt con giao long lộ ra vẻ trêu tức, đột nhiên tăng tốc, thân hình vô cùng

linh hoạt quấn quanh thành vòng, trong nháy mắt đã đến phía sau Cố Thanh Sơn.

Lấy tu vi bây giờ của Cố Thanh Sơn, căn bản không có cách nào bắt kịp động tác của

nó!

Chỉ thấy giao long mở cái miệng rộng ra, hung hăng cắn Cố Thanh Sơn một ngụm.

Trong chốc lát, Cố Thanh Sơn đặt tay lên trên trận bàn!

Lập tức có vô số quầng sáng bộc phát ra từ trận bàn trên ngực của Cố Thanh Sơn, tạm

thới khiến cho miệng rồng mở toang ra.

Trong chớp mắt, hai tay Cố Thanh Sơn cầm kiếm, đâm ngang về phía sau.

Bí kiếm, Đoạn Thủy Lưu.

Chỉ thấy một kiếm khí hùng hồn đang phát xông ra, ngưng tụ thành hình bóng một

cây kiếm khổng lồ trong miệng giao long.

Thiên địa yên tĩnh.

Đông! Đông! Đông! Đông! Đông!

Ánh kiếm chói mắt tỏa ra từ trong miệng giao long, phát ra tiếng nổ tung đinh tai nhức óc.

Con rồng cả kêu thảm cũng không kịp phát ra một tiếng, bỗng nhiên hóa thành làn

sương mù đỏ thẫm xông thẳng lên trời cao, bị gió táp mãnh liệt quét sạch không còn.

Thắng bại nghịch chuyển!

Chỉ trong thời gian vẻn vẹn một nháy mắt, cả con rồng bị một kiếm triệt để chém chết, ngay cả bột phấn cũng không còn sót lại một chút nào.

Cố Thanh Sơn đáp xuống bên trên băng nổi, gạt bay máu của con rồng đọng trên Địa

Kiếm, sau đó thắt ở bên hông.

Hắn bước từng bước một đi trở về trên thuyền nhỏ, chắp tay nói với người chèo

thuyền:

“Tiền bối, chúng ta giết không được rồng, nhưng nếu chuôi kiếm này nằm trong tay

ta——”

“Ta có thể làm được.”

Người chèo thuyền nhìn vào chuôi kiếm trong tay hắn, nói ra:

“Không sai, chuôi kiếm này là bội kiếm mà thánh nhân mang theo bên mình, chém

một con rồng con đương nhiên không thành vấn đề, về phần ngươi

“Ngươi dám tự mình chém vào bên trong miệng rồng một kiếm, cũng coi như không

tệ.”

Cố Thanh Sơn chắp tay nói: “Chúng ta vượt qua kiểm tra rồi sao?”

Người chèo thuyền nói: “Chỉ cần giết rồng coi như qua ải, hai ngươi muốn lấy được

bảng gì thì có thể nói ngay bây giờ.”

Lãnh Thiên Tinh trầm tư một lát, nói: “Tại hạ muốn thử lấy bảng loại khí vật cổ đại.”

Người chèo thuyền vỗ tay một cái, nói: “Diệu, quả nhiên là duyên phận, ngươi có thể

xuống thuyền.”

“Xuống thuyền?”

Lãnh Thiên Tinh nhìn qua trái phải, ngoại trừ thuyền nhỏ, chỉ thấy bốn phía là nước sông chảy cuồn cuộn.

Người chèo thuyền ngồi xổm xuống, cầm lên một cành liễu đang trôi nổi đảo quanh

trong dòngnước, đưa tới trong tay Lãnh Thiên Tinh.

“Nơi đây chính là di tích dưới nước còn sót lại của thời kỳ Thượng Cổ.”

“Vào thời đại hồng hoang cách đây mười vạn năm, có Sơn Thần và Thủy Thần quyết

chiến ở đây, cuối cùng đều chết ở nơi này.”

“Cành liễu này có thể bảo vệ cho ngươi bình an, ngươi xuống dưới tìm mấy món

chính phẩm Hồng Hoang rồi đi lên.”

Nghe người chèo thuyền nói như vậy, Lãnh Thiên Tinh lập tức nhận lấy cành liễu,

mãnh liệt đỗ dồn linh lực vào trong đó.

Cành liễu giãn ra, khiến cho trong nước duỗi ra một bàn tay khổng lồ, nhẹ nhàng nâng

Lãnh Thiên Tinh lên, sau đó chậm rãi rụt xuống phía dưới.

“Đến ngươi rồi,” người chèo thuyền nhìn về phía Cố Thanh Sơn, “Ngươi thì muốn có

được bảng gì?”

Cố Thanh Sơn ôm quyền thi lễ, nói: “Tại hạ lấy kiếm bảng.”

“Kiếm bảng

thêm, có thể trực tiếp đưa ngươi đi.”

Người chèo thuyền đưa một tay đè lại bả vai Cố Thanh Sơn, một tay khác nhanh

chóng ấn ra một quyết.

Hai người trực tiếp biến mất khỏi con thuyền nhỏ.

Chương trướcChương tiếp