favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 2959: Kiếm tu.

Chương 2959: Kiếm tu.

"Kiếm bảng

Cung nữ cười cười, đi tới trước tấm bình phong, dùng tay chạm vào mặt bình phong

rồi nói: "Trong tấm bình phong này ẩn chứa một tòa kiếm trận thời Hồng Hoang."

"Kiếm trận Hồng Hoang." Cố Thanh Sơn lặp lại một lần, sắc mặt không thay đổi.

Cung nữ nói tiếp: "Làm cho Tiên Tôn cảm thấy nghi ngờ đó chính là mặc dù nàng đã thu phục được tòa kiếm trận này rồi, thế nhưng vẫn chưa gặp được kiếm linh chân

chính."

"Nhiệm vụ của ngươi là đi vào trong tòa kiếm trận này, tìm kiếm Kiếm linh."

Cố Thanh Sơn nhìn về phía bình phong làm bằng lục ngọc kia.

Tấm bình phong này là một âm mưu.

Huyền Nguyên Thiên Tôn dựa vào tấm bình phong này đã đổi lấy rất nhiều Bách Hoa

Ngọc Nhưỡng tốt nhất từ trong tay Bách Hoa Tiên Tử.

Sau khi bị phát hiện, ông ta lại vội vàng xin lỗi, cũng đồng ý đưa ra một vài thứ tốt chân chính để lắng lại lửa giận của Tạ Đạo Linh.

Đó cũng chỉ là việc nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục mà thôi.

Phải nhanh chóng chọc thủng âm mưu trong bình phong, sau đó đi theo Tạ Đạo Linh

tới tiền tuyến cứu giúp Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền mới được.

Vừa nghĩ như vậy, Cố Thanh Sơn ôm quyền nói: "Xin hãy để ta thử một lần."

"Được."

Cung nữ gật đầu, sử dụng một loại pháp quyết, rồi chỉ về phía bình phong lục ngọc.

Bình phong lục ngọc bỗng run rẩy.

Từng cảnh tượng kỳ dị xuất hiện liên tiếp, tản ra từng luồng khí tức cổ lão mà tang

thương.

Pháp quyết trên tay cung nữ cũng hơi động, bình phong toát ra từng luồng sáng bảy

màu, bao phủ Cố Thanh Sơn vào bên trong.

Một giọng nói uy nghiêm vang lên.

"Người đời sau, trước phải thắp hương, mới có thể đi vào."

Cố Thanh Sơn thắp hương, lễ bái, rồi mới bước vào trong bình phong.

Hắn vừa biến mất, sắc mặt Cung nữ cũng thay đổi, trở nên nghiêm túc mà nhìn chăm

chú lên bình phong lục ngọc.

"Mười năm, ta vẫn không thể phát hiện bí ẩn của nó, hi vọng thiếu niên này có thể

mang tới cho ta chút linh cảm." Cung nữ lẩm bẩm.

Cố Thanh Sơn bỗng thấy hoa mắt, phát hiện mình từ trên không rơi xuống một tòa đại

điện.

Hắn đứng thẳng người lên, quan sát cảnh tượng xung quanh.

Không sai.

Vẫn là loại kiến trúc thời thượng cổ như trong ký ức.

Hai bên của đại điện vẫn trưng bày hai hàng pho tượng, đều là tu sĩ thời thượng cổ có thần thái và tư thế khác nhau.

Mười tu sĩ thời thượng cổ đều khác biệt, chỉ có một điểm giống nhau, đó chính là bên

người bọn họ đều có một thanh trường kiếm.

"Kiếm tu thượng cổ." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.

Đám này là một đám lừa gạt.

Hắn nhìn về phía trước, thì thấy phía trước đại điện đang thờ phụng một vị thần linh.

Đó là một thần linh mặc áo giáp vàng, tay trái nâng một ngọn núi, tay phải cầm một

thanh kiếm kỳ lạ, thần sắc trang nghiêm túc mục.

Phía sau thần linh này là một vách tường cao khoảng tám mét, trên vách tường khắc

một vài bức tranh, tất cả đều là cảnh tượng tu sĩ chém giết quái vật thời cổ đại.

Cố Thanh Sơn quan sát cảnh tượng này xong thì bỗng cảm thấy không chân thực.

Hình như

Có thứ gì đó không khớp với cảnh tượng trong trí nhớ

Nơi nào xảy ra vấn đề cơ chứ?

Hắn bỗng cảm thấy không ổn, bước đi tới bức tượng đầu tiên.

Cố Thanh Sơn lễ bái, rồi hỏi với vẻ kính cẩn: "Xin hỏi tiền bối hi sinh như thế nào?"

Pho tượng hơi chuyển động, nhìn về phía hắn.

Đây là một tu sĩ trung niên có gương mặt hình chữ quốc, mặc một bộ trường bào màu

trắng bạc, thanh kiếm trong tay cũng cực kỳ sắc bén lạnh lẽo.

Hắn ta nhìn Cố Thanh Sơn, nói với giọng bình tĩnh: "Năm đó

Nói xong, hắn ta lại khôi phục tư thế như ban đầu, không cử động chút nào nữa.

Cố Thanh Sơn lại chắp tay, hỏi: "Năm đó, có chuyện gì đã thay đổi?"

Bức tượng lại hơi chuyển động, nhìn về phía hắn.

Người đàn ông trung niên kia nói: "Năm đó

Nói xong, ông còn nhìn Cố Thanh Sơn với vẻ thâm sâu, rồi lại khôi phục tư thế ban

đầu.

Cố Thanh Sơn ngẩn người.

"Tiền bối

Bức tượng lại sống lại.

Bức tượng nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, nói với giọng gấp gáp: "Năm đó! Năm đó!

Sau khi nói xong, bức tượng lại khôi phục tư thế ban đầu.

Cố Thanh Sơn trầm ngâm.

Bức tượng này, giống như đúc với bức tượng ở mặt kia của vòng tròn thời gian khép

kín.

Bức tượng này thật sự là không có vấn đề.

Thế nhưng thứ gì đã thay đổi?

Chính mình.

Tại dòng thời gian chính, thứ thay đổi chân chính, là chính mình.

Chẳng lẽ

Khi trước, những bức tượng của kiếm tu này cố ý đóng vai là một đám lừa đảo, thế

nhưng sự thật là đang che giấu thứ gì?

Mà lần này bọn họ thấy được mình, thì từ bỏ loại che giấu này?

Bọn họ muốn nói điều gì?

Cố Thanh Sơn đi về phía trước, đứng trước mặt bức tượng thứ hai.

Bức tượng này là của một thanh niên tuấn tú, khi Cố Thanh Sơn bước tới trước mặt

hắn ta thì hắn ta cũng sống lại, vội nói:

"Sau khi Bất Chu sơn gãy mất, chủ thế giới bắt đầu đứng trước một trận tai nạn khổng lồ."

Nói xong, hắn ta lại trở nên yên lặng.

"Xin hỏi đạo hữu, trận tai nạn đó là gì?" Cố Thanh Sơn vội vàng hỏi.

Thanh niên tuấn tú lại sống lại, nói với Cố Thanh Sơn: "Sau khi Bất Chu sơn gãy mất, chủ thế giới bắt đầu đứng trước một trận tai nạn khổng lồ."

Hắn ta có vẻ như muốn nói ra một bí mật kinh người nào đó, thế nhưng lại không thể

nói thêm một từ nào nữa cả.

Sự đau khổ bỗng xuất hiện trên gương mặt của hắn ta rồi lại đột nhiên biến mất, sau

đó, hắn ta lại hồi phục tư thế ban đầu.

Cố Thanh Sơn ngẩn người mấy giây.

Chủ thế giới

Chủ thế giới.

Ai sẽ xưng hô như vậy chứ?

Cố Thanh Sơn bỗng quay đầu quan sát mọi thứ xung quanh, hai hàng bức tượng xung

quanh đại điện này đều là tu sĩ thời thượng cổ có thần thái và tư thế khác nhau.

Đặc điểm của cả mười tu sĩ đều khác biệt, thế nhưng điều giống nhau duy nhất đó

chính là bọn họ đều có một thanh kiếm.

Kiếm tu.

Bọn họ là kiếm tu.

Ban đầu, bọn họ hóa thành anh linh, bảo vệ lấy chủ thế giới

Kỷ nguyên Hồng Hoang!

Thế nhưng khi mình phá vỡ Bất Chu sơn, Hồng Hoang đã tách ra thành sáu phần, hóa

thành vô số mảnh vỡ tản ra khắp hư không.

Những Kiếm linh kia đâu?

Bọn họ lại làm cái gì?

Chương trướcChương tiếp