Trên giao diện hiển thị một dòng chữ như vậy, sau đó lập tức trở về với vẻ yên tĩnh.
Sau một cái chớp mắt.
Công Tôn Trí chợt nói: “Cũng được, nếu ngươi đã được thánh nhân nhìn trúng và
nhận làm đệ tử thì hẳn phải có cỗ hơn người, ta tin tưởng ngươi lần này.”
Hắn ta lập tức lấy bàn trận ra, nhanh chóng bố trí các loại pháp trận phòng ngự.
Chẳng mấy chốc, tầng tầng ánh sáng thần thánh phóng lên, nhanh chóng bao phủ lên
khoảng không bên ngoài quân doanh.
“Răng rắc!”
Trên bầu trời bỗng truyền đến một tiếng vang nhẹ.
Ba người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy lớp băng quanh thân người đàn ông áo tím đột
nhiên xuất hiện một khe hở thật dài.
Một chiếc móng vuốt từ trong khe hở vươn ra, gõ lên lớp băng trên người
“Rắc rắc rắc!”
Toàn bộ băng sương bị đánh nát, lộ ra vật bên trong.
Vẫn là người đàn ông áo tím nhưng trên gò má của hắn ta lại xuất hiện một đôi mắt
kép, phía sau mọc ra sáu chiếc móng vuốt.
“Ép ta triệu hoán sức mạnh danh sách
Hắn ta quan sát quân doanh bên dưới, sáu chiếc móng vuốt đừng sau bỗng nhiên rạch
một đường xuống dưới.
Trong trời đất xuất hiện một ngọn lửa xanh đầy yêu dị, giống như sao trời rơi xuống
quân doanh.
Trong khoảng không bên ngoài quân doanh, mấy chục tầng pháp trận lập tức cảm ứng
được, phóng ra ánh sáng, chuẩn bị đón địch.
Trong những âm thanh chấn động liên tiếp, lửa xanh thế như chẻ tre, nhanh chóng
xuyên qua tầng tầng pháp trận.
Công Tôn Trí vội hô lên: “Không được, hoàn toàn không đỡ được!”
Cố Thanh Sơn cắn răng rút ra bàn trận, nhanh chóng ấn lên, mở đại trận tru ma cảm
ứng thái thượng trước trận đấu ra.
“Ầm!”
Đại trận phóng ra vô số ký hiệu, hóa thành tiên ảnh bàng bạc bay lên bầu trời, đụng
vào ngọn lửa màu xanh kia.
Trong chớp nhoáng, trời đất u tối, cát bay mù mịt.
Đợi khi tất cả ổn định trở lại, ba người lần nửa nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy người đàn ông áo tím nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, nói với vẻ bất ngờ:
“Không chỉ có pháp bảo hồng hoang mà còn có pháp trận hồng hoang, rất tốt, xem ra
ta tới là đúng rồi!”
Trong lòng Cố Thanh Sơn căng thẳng, đang muốn phát động Quảng Hàn châu một lần
nữa lại thấy một cánh tay thò ra từ không trung, nhẹ nhàng lấy đi Quảng Hàn châu.
Chẳng biết từ lúc nào, một cô gái đã xuất hiện bên cạnh hắn.
Tạ Đạo Linh.
“Đồ nhi, tạm thời con lui về phía sau.” Nàng nói.
Cố Thanh Sơn lùi ra phía sau nàng.
Hắn hỏi: “Sư tôn, đây là tà ma sao?”
Tạ Đạo Linh nâng Quảng Hàn châu trong tay, quay sang nói với người đàn ông áo
tím:
“Đây là một người tu hành, nhưng hắn ta đã tà hóa, con không đối phó được.”
Vừa dứt lời, thân hình Tạ Đạo Linh chợt bay lên không trung, ném Quảng Hàn châu
trong tay ra ngoài.
Người đàn ông áo tím quát lên: “Ngươi là ai?”
Lời còn chưa dứt đã thấy Quảng Hàn châu đột nhiên phóng ra nàng vạn tia sáng.
Bầu trời dần dần hiện lên cảnh tượng mênh mông mơ màng, nhìn kỹ mới thấy đình
đài lầu các, cung điện trên bầu trời.
Cấp tướng, Quảng Hàn cảnh!
“Mặc kệ ngươi là ai, sau khi tà hóa, ngươi chỉ có một con đường.” Tạ Đạo Linh nói.
Người đàn ông áo tím cười nói: “Lời này ta đã nghe quá nhiều, đáng tiếc những kẻ nói
lời này với ta đều đã chết.”
“Lần này sẽ khác.” Tạ Đạo Linh thản nhiên nói.
Trên Quảng Hàn châu lóe lên ánh sáng chói chang, Tạ Đạo Llinh và người đàn ông áo
tím đều bị cuốn vào trong thế giới.
Trong chớp nhoáng, tất cả hiện tượng lạ thu lại, trời đất khôi phục vẻ bình thường.
Cố Thanh Sơn trầm tư vài hơi thở, quay đầu nhìn Ninh Nguyệt Thiền rồi hỏi: “Tà hóa
là gì?”
Ninh Nguyệt Thiền nói: “Trong truyền thuyết thượng cổ, nghe nói là một loại chuyển
hoa cực kỳ kinh khủng, nhưng bởi nguyên nhân thực lực cho nên chúng ta chưa bao
giờ tận mắt nhìn thấy ví dụ thực tế
phụ trách đối phó với loại tồn tại này
nhiều, cực ít khi xuất hiện.”
Công Tôn Trí thở dài, nói với vẻ bồn chồn lo lắng: “Lần này thăm dò được một thế
giới hoàn toàn mới, không ngờ lại dẫn tà ma tới đây
Cố Thanh Sơn suy nghĩ vài hơi thở, vẫn hơi khó hiểu, dứt khoát mở Giao diện Chiến Thần Hỗn Độn.
“Giúp ta gọi Linh Hồn Hỗn Độn, Kê gia.”
[Đang gọi.]
Không lâu sau, trên giao diện nhanh chóng vang lên một loạt âm thanh ồn ào.
Giọng nói gấp gáp của Kê gia vang lên: “Ngươi tìm ta rất đúng lúc, đợi xíu nữa là ta
chạy mất rồi!”
“Chỗ ngươi xảy ra chuyện gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Kệ ta đi, nghe này
Chúng đã dốc hết toàn lực đế chế tạo ra một vòng tròn khép kín.”
“Không thể nào, rõ ràng là chúng bị toàn bộ pháp tắc bài xích cơ mà.” Cố Thanh Sơn
trầm giọng nói.
“Nhưng danh sách có thể chế tạo vòng tròn thời gian khép kín
chiêu thức này từ ngươi đấy.” Kê gia nói.
Cố Thanh Sơn không đáp.
Thì ra là thế, đúng như những gì các anh linh kiếm tu nhắc nhở.
“Đã như vậy, không phải chúng nó có thể tùy ý tìm kiếm ta trong lịch sử hay sao?” Cố
Thanh Sơn hỏi.
“Cũng không phải là như vậy
hồng hoang, nhưng cái này lại tạo ra một hệ quả.” Kê gia nói.
“Cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Phải thông qua danh sách kia mới có thể phủ xuống.” Kê gia nói.
“Cho nên bọn chúng không thể hoàn toàn hủy diệt lịch sử?”
“Mục tiêu của chúng là ngươi, nếu có thể, chúng cũng muốn thay đổi hướng đi của
lịch sử
cho nên chúng nó còn chưa làm được điều này.”
Cố Thanh Sơn nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Ngươi đang nói đến
Thánh?”
Giọng nói của Kê gia trở nên gấp gáp hơn, vội vàng nói: “Kỷ nguyên Tứ Thánh là kỷ
nguyên của bố người ngủ say, quả thực bọn họ đã tham gia chiến đấu, sớm muộn gì
ngươi cũng sẽ gặp được sứ đồ của bọn họ
của Hỗn Độn.”
“Vì sao những sứ đồ kia không chủ động đứng ra chiến đấu cùng ta?”
“Vì để an toàn
cũng chỉ có thể ẩn náu trong lịch sử, làm một người bình thường hoặc khách qua
đường, trơ mắt nhìn mọi việc xảy ra, trừ khi
“Trừ khi cái gì
“Trừ khi ngươi bị vây trong Hỗn Độn có thể thức tỉnh kỷ nguyên quá khứ đang ngủ
say, giúp bọn họ thức tỉnh nhiều sức mạnh hơn nữa, như vậy bọn họ mới dám từ từ
xuất hiện.”