Cố Thanh Sơn im lặng.
Hắn nhìn ra đại dương, chỉ thấy đại dương hoàn toàn thờ ơ trước sự xuất hiện của hắn, không hề có ý hành động.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đôi bên vẫn không có chuyện gì.
Vũ nhịn không được nói: “Đại nhân, bảng chỉ dẫn này có lừa chúng ta hay không?”
“Để ta thử xem.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn rút Định Giới Thần Kiếm ra, nhẹ nhàng chĩa vào đại dương vô tận.
Chợt thấy một đường ánh kiếm bay ra khỏi trường kiếm, dốc toàn lực chém một nhát
vào đại dương
Trong đại dương, vô số ký hiệu khẽ rung chuyển, sau đó nhanh chóng khôi phục lại
quỹ đạo vốn có, tựa như chưa từng chịu bất cứ thương tổn nào.
Ngược lại thì ánh kiếm vừa chìm vào trong đại dương đã hoàn toàn tắt ngúm, không
hề phóng ra bất cứ tia sáng nào.
"Mạnh như vậy?" Vũ thất thanh nói.
Cố Thanh Sơn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào hư không trước mặt.
Chẳng mấy chốc, dòng chữ nhỏ nhấp nháy hiện ra:
[Ngài đã phát động công kích.]
[Sức mạnh Vĩnh Diệt của ngài không đủ tạo thành thương tổn cho kẻ địch.]
Trong đại dương, sóng biển trào dâng.
Từng mạch nước ngầm nổi lên mặt biển, giống như những xúc tu lục lọi khắp bốn
phía, hình như đang tìm kiếm kẻ vừa phát động công kích.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào đại dương một lúc.
“Không
kẻ địch của ta
“Vậy thì ở đâu?” Vũ hỏi.
“Một ta khác.” Cố Thanh Sơn đã hoàn toàn nghiêm túc, trầm giọng nói: “So với ta, ta
thuộc về chúng sinh đã mất đi tất cả sức mạnh, thực sự dễ đối phó
đối phó với một ta khác.”
Vũ không nhịn được nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
“Cứ lùi ra một khoảng cách trước đã.”
“Vâng.”
Hòn đảo tránh né từng sợi xúc tu của đại dương, nhanh chóng lùi về sau, dần dần
thoát khỏi phạm vi đối phương có thể chạm tới.
Cố Thanh Sơn nhìn những sợi xúc tu biển, ánh mắt hơi lóe lên.
Sức mạnh “Chúa tể Huyền Bí” của hắn bắt đầu phát huy tác dụng.
“Chúa tể Huyền Bí (bị động): Tất thảy huyền bí mà ngươi thất được đều sẽ mở rộng
vòng tay với ngươi, tranh nhau truyền thụ bí mật của bọn họ cho ngươi.”
Cố Thanh Sơn nhìn một hồi, trầm ngâm nói: “Đây là một Tận Thế, tương đối cường
đại, nhưng nó chỉ biết một chút phản ứng chiến đấu theo bản năng, linh hồn của nó
không ở trong bản thể này.”
Vũ thấp giọng nói: “Chẳng lẽ thật sự là nó đang đi giết một ngài khác? Đáng tiếc, dường như sức mạnh Vĩnh Diệt của chúng ta không thể đánh thắng nó.”
Ngay cả khi linh hồn Tận Thế không ở đây thì một kiếm của Cố Thanh Sơn cũng
không thể gây thương tổn cho nó.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, lại ngồi lên khối nham thạch.
“Vũ, ta biết nửa đời trước ngươi chưa bao giờ gặp phải những chuyện kỳ quái như thế
này, nhưng ta phải nói cho ngươi, gặp chuyện không nên hoảng, phải tỉnh táo, suy
nghĩ biện pháp, đây mới là phương thức ứng phó ổn thỏa nhất.” Hắn nói.
Vũ suy tư một hồi, vẻ lo lắng trên mặt dần dần rút đi.
"Đại nhân."
"Cái gì?"
“Ngoại trừ bình tĩnh, chúng ta còn có thể làm gì?”
“Trước khi sự việc xảy ra đã bắt đầu trù tính và bày bố, như vậy cho dù gặp phải một
vài biến hóa ngoài dự tính thì trên tay chúng ta vẫn có bài để đánh.”
“Trên tay đại nhân có bài sao?”
"Có."
"Là cái gì?"
“Chờ đợi
Dứt lời, sức mạnh Vĩnh Diệt trên người Cố Thanh Sơn đột nhiên tăng vọt lên.
[Chú ý.]
[Một ngài khác đang toàn lực giết chết yêu ma, bởi vậy ngài sẽ thu được một lượng
lớn sức mạnh Tận Thế chân thực.]
[Ngài đang thu được sức mạnh dánh ách yêu ma hoàn chỉnh.]
Cố Thanh Sơn quét mắt nhìn xong, đứng bên rìa hòn đảo, nhìn về phía đại dương sâu
thẳm mà vô tận.
Khí thế trên người hắn không ngừng tăng vọt
Cố Thanh Sơn cảm nhận chốc lát, dần dần nở nụ cười.
Hắn nhìn đại dương, mở miệng nói:
[Vận mệnh đáng châm chọc như vậy đấy
để trăm phương ngàn kế diệt trừ ta đang rơi vào thế yếu, bởi vậy lúc này ta tới trước mặt ngươi, ngươi lại không hề phát giác.]
Vô số ánh kiếm lũ lượt hiện lên giữa không trung, rơi vào người hắn.
Cả người hắn hóa thành ánh sáng rực rỡ, bỗng nhiên bay ra khỏi hòn đảo, phóng thẳng
tới đại dương
Trong chớp nhoáng, ánh kiếm sáng bừng lên, giống như sao chổi quét ngang qua đại
dương.
Chém!
Đại dương bị chém ra, để lộ vố số ký hiệu Vĩnh Diệt đang dâng trào điên cuồng bên
trong.
Quỹ đạo cực kỳ thần bí của những ký hiệu này lại ghép nối với nhau, tựa như muốn
bày ra trạng thái phóng ngự phù hợp.
Không gian cũng bắt đầu dao động nhè nhẹ.
Giống như có một tồn tại nào đó đang liều mạng chạy về từ thời không cực kỳ xa
xôi
Thế nhưng tất cả đã kết thúc.
Không còn cơ hội.
Đường ánh kiếm kia chém mạnh xuống đáy biển, chợt phóng ra hào quang vạn
trượng, chiếu sáng khắp một vùng biển.
Thuật Cô Hồng Phi Thiên!
Sau đó có bốn lá cờ chiến hiện lên đằng sau ánh kiếm, ba lá cờ chiến trong đó tỏa ra
ánh sáng, rót hết sức mạnh vào trong ánh kiếm.
Chùy Địa Thần.
Hải Mệnh.
Cắt đứt thời không.
Chỉ có lá cờ tỏa ra ánh sáng ảm đạm màu đỏ vẫn luôn bất động.
Nhưng chỉ như vậy cũng đủ để khiến uy lực của ánh kiếm tăng lên mấy bậc.
Đại dương biến thành biển ánh sáng.
Mỗi một gợn sóng, mỗi một đóa bọt nước, mỗi một giọt nước, thậm chí mỗi một hoa
văn đều được ánh sáng chiếu rọi, không chỗ ẩn mình.
Một người đứng ở giữa trung tâm đại dương ánh sáng, nhẹ giọng nói: “Tan.”
Trong nháy mắt, tất cả ánh sáng đều biến mất.
Đại dương vô tận cũng tiêu tan.
Hư không hóa thành bóng tối.
Sương mù dập dờn, trải rộng khắp bốn phía.
Trên đảo nhỏ, một bóng người từ trên cao hạ xuống.
Cố Thanh Sơn.
Hắn trở về trên tảng đá.
“Đại nhân, ngài thắng rồi?” Vũ phấn khích hỏi.
“Linh hồn của đối phương không ở đây, chỉ là một cái xác mà thôi, như vậy ta còn
không thắng được thì trận chiến này cũng không cần phải đánh nữa.” Cố Thanh Sơn
nói.
“Linh hồn của đối phương
nói.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Vũ, ta lại thấy tên kia mất đi sức mạnh căn bản, chỉ có thể
chết trước mặt ta thêm một lần nữa mà thôi.”
Vũ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói một cách tự nhiên: “Cũng phải
chèn ép thực lực của ngài, lại không âm hiểm bằng ngài, thực sự khó khăn!”