Robot đứng trước mặt Cố Thanh Sơn rồi quỳ xuống, vươn tay ra.
"Nó đã tiếp nhận tất cả khí tức sinh vật của các hạ, phương pháp điều khiển bằng kết nối thần kinh, dùng ý niệm điều khiển trực tiếp." Cố Tô An nói.
Cố Thanh Sơn im lặng.
Hắn đứng im tại chỗ, con robot kia thì lại nhảy lên cao, dùng bộ pháp cực kỳ linh hoạt nhảy múa một vòng xung quanh Cố Thanh Sơn.
"Rất tốt
"Các hạ, đúng là như vậy."
Cố Thanh Sơn đặt kiếm lên trên tay của robot.
Vù
Robot lại hóa thành luồng sáng bay lên trên trời, rồi tiến vào trạng thái ẩn hình, ngay cả âm thanh đều biến mất, không thể phát hiện ra được.
Thời gian dần dần trôi qua
Vào đúng khoảnh khắc này
Tại một nơi nào đó trong vùng biển kia, bỗng nhiên xuất hiện một luồng sáng nhỏ bé.
Rồi luồng sáng đó nhanh chóng lan tràn khắp vùng biển.
Nó giống như một thanh đao, cắt đứt toàn bộ vùng biển.
Từ mặt đất nhìn lên, vùng biển đang tách ra, từng tiếng ầm vang vang vọng đất trời.
"Các hạ, vùng biển đang trở về vị trí ban đầu của chúng!"
Giọng nói của Cố Tô An vang lên.
Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ một lát, nói: "Chúng ta đi quan sát Linh của tận thế kia đi, chắc chắn nó vẫn còn chuẩn bị ở sau."
Trên bầu trời, luồng sáng kia bay thấp xuống, trả lại kiếm vào trong tay Cố Thanh
Sơn, sau đó nó kích hoạt thiết bị dịch chuyển không gian lên.
Chiến Thiên Sứ biến mất.
Nó xuất hiện trong một thành phố vắng vẻ ở trong đế quốc Phục Hi, đứng trên một
con đường không người.
"Hiện tại
Giọng nói của Cố Thanh Sơn từ trong Chiến Thiên Sứ vang lên: "Tận thế của ngươi
đã bị phá, lại còn bằng một phương pháp đơn giản nhất nữa, nếu như ngươi không còn
thủ đoạn nào khác, thì hãy chết ở nơi này đi."
Mà trước mặt nó, người đàn ông kia lại nở một nụ cười rất kỳ lạ.
"Có lẽ ngươi cảm thấy chỉ cần phá vỡ vùng biển trên trời là thắng, thế nhưng với ý nghĩ nhỏ hẹp này của ngươi, đã nói rõ ngươi không biết chút gì về lực lượng của tận
thế cả." Gã ta nói với vẻ thong dong.
"Ồ? Còn thứ gì mà ta không biết sao?"
Chiến Thiên Sứ hỏi với vẻ hứng thú.
Người đàn ông kia không để ý tới câu hỏi mà cười lạnh, nói: "Vùng biển chỉ là lực lượng mới sinh của chôn vùi mà thôi, mà bây giờ, ta đã hủy diệt đủ chúng sinh, sẽ
triệu hoán chôn vùi chân chính từ tương lai tới đây, làm cho không khí biến thành lực lượng hủy diệt như là vùng biển trước kia vậy
Gã giơ hai tay lên, quát lớn: "Nên kết thúc."
"Để mọi thứ trở lại vòng tay của vĩnh diệt, đó là lực lượng vĩ đại chân chính của Danh Sách Chôn Vùi!"
"Mà các ngươi, sẽ không còn nơi nào để trốn cả!"
Lời nói như lời tuyên ngôn, vang vọng trên đường phố yên tĩnh này.
Chiến Thiên Sứ giơ kiếm laser lên một lúc.
Thế nhưng mà
Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Người đàn ông kia vẫn giơ hai tay lên, quát lớn: "Tới đây, làm cho cả thế giới này đều bị hủy diệt, dùng ta làm môi giới, kêu gọi Danh sách Chôn Vùi từ tương lai
Không chuyện gì xảy ra cả.
Người đàn ông kia tiếp tục gào lên: "Ta chính là Danh Sách Linh của Chôn Vùi, hoàn toàn kiểm soát Danh Sách này, ra lệnh nó tới nơi đây
Không chuyện gì xảy ra cả.
Người đàn ông lẩm bẩm: "Xuất hiện đi, lực lượng có thể hủy diệt mọi thứ, nó được gọi là Chôn Vùi
Không chuyện gì xảy ra cả.
Cuối cùng, người đàn ông kia trở nên im lặng.
Gió lạnh thổi qua.
Trên mặt gã xuất hiện từng giọt mồ hôi hột lớn như hạt đậu, lẩm bẩm với vẻ khó tin:
"Không thể nào
Chiến Thiên Sứ nhún vai, truyền ra giọng nói của Cố Thanh Sơn: "Là tín hiệu hơi lag?
Hay là ngươi chơi quá trớn rồi?"
Gã kia kêu lên: "Không thể nào, trừ khi có người nào đó đánh lén chân thân của ta trong Hỗn Độn
"Thì ra là vậy, ngươi cảm thấy không có khả năng, như vậy thì những Linh khác đều công nhận hành động của ngươi, nói cách khác
là một nửa ta ở Hỗn Độn." Chiến Thiên Sứ giật mình, gật đầu.
Nó rút một thanh kiếm laser siêu tần từ sau lưng ra, bước về phía đối phương.
"Thả lỏng, ta không có ý định đưa ngươi đi địa ngục ngay đâu
"Thì ra là vậy
Gã ta nhìn chằm chằm vào robot trước mắt, trong mắt ánh lên nét cừu hận thấu xương.
Một luồng khí tức tối nghĩa từ trên người gã phát ra, hóa thành gió nhẹ, tản ra khắp
bốn phương tám hướng.
Bước chân của Chiến Thiên Sứ dừng lại.
Cách nơi đây mấy vạn dặm, Cố Thanh Sơn nói: "Có gì đó không đúng
giận, không có bất cứ cảm xúc sợ hãi nào cả, Tô An, chuẩn bị cạm bẫy bắt gã ta lại."
"Rõ, các hạ." Cố Tô An trả lời.
Trên bầu trời, từng luồng sáng nhỏ từ trong pháo đài không gian bay ra, hóa thành
từng luồng tàn ảnh, rơi xuống mặt đất.
Cố Thanh Sơn cầm nồi cơm điện lên, nhấn nhẹ xuống
"Đưa tôi tới cạnh Diệp Phi Ly."
"Vâng."
Cùng lúc đó.
Chiến Thiên Sứ dùng kiếm laser ngăn ở trước người, ho nhẹ rồi nói: "Chúng ta có thể
nói rõ ràng trước hay không, ngay từ đầu
Người đàn ông kia cũng đã bình tĩnh lại, nói: "Nói đúng lắm, ta chỉ hận chính mình quá chủ quan, đó là sỉ nhục của ta."
Chiến Thiên Sứ vỗ tay, nói: "Đúng vậy, biết hổ thẹn sau đó mới dũng cảm, hi vọng trong cuộc sống sau này, ngươi hãy điều chỉnh cảm xúc của bản thân, cố gắng nỗ lực,
đón nhận tương lai tốt đẹp hơn."
Chỉ trong khoảnh khắc đó, robot khổng lồ biến mất tại chỗ.
Một trận gió rít thê lương thổi qua.
Robot xuất hiện phía sau lưng người đàn ông kia, giơ cao kiếm laser trong tay lên
Rầm!
Một tiếng vang trầm vang lên.
Chiến Thiên Sứ bị đánh bay ra ngoài, đâm thủng vô số kiến trúc, bị đẩy bay ra ngoài
gần ngàn mét.
Trong gió đêm, bụi mù bốc cao, dần dần bao phủ cả khoảng trời.
Hư không hơi động.
Lại có một Chiến Thiên Sứ khác yên lặng rơi xuống.
Nó ngồi xổm trước Chiến Thiên Sứ khi trước, quan sát cẩn thận.
"Trình độ tổn hại: 87%."
"Chỉ một đòn đã có hiệu quả như vậy, lại còn để ta đã có Luyện Khí tầng bảy cũng không thể phản ứng kịp, ta đoán trợ thủ của ngươi cũng đã tới rồi."
Từ trong Chiến Thiên Sứ truyền ra giọng nói của Cố Thanh Sơn.
Sắc mặt người đàn ông kia không thay đổi, nói: "Đương nhiên, ở thời đại này, ngươi chính là con cá trên thớt