favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 2991: Thần thông Định Giới, Sâm La Kiếm Giới!

Chương 2991: Thần thông Định Giới, Sâm La Kiếm Giới!

Cố Thanh Sơn nhìn về phía nàng.

Nàng giải thích: “Sức mạnh vận mệnh của hai chúng ta hợp lại, có thể xem xét tình

huống cụ thể một chút.”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy từng sợi tơ màu đỏ sẫm bay ra ngoài từ trên nắm tay hai

người, làn tràn hướng về bốn phương tám hướng.

Ngay lập tức, thập phương hư không đều hóa thành một màu đỏ thẫm.

Những sợi tơ vận mệnh này chồng chất đan chéo như màn trời, che kín phương hướng

đảo nhỏ đang tiến đến.

“Khắp nơi đều là những kẻ muốn giết ngươi, tại sao có thể như vậy?” Phi Ảnh trầm

giọng mà nói.

Cố Thanh Sơn suy nghĩ, sau đó nói: “Trong quá khứ, một ta khác Thương Giải một

chút tận thế, mà ta cũng tiêu diệt bản thể của tận thế chi linh nào đó, đại khái biện pháp này khiến cho các tận thế chi linh khác đều cùng chung mối thù rồi.”

“Không, căn cứ vận mệnh nhắc nhở, bọn chúng vốn muốn giết ngươi.” Phi Ảnh nói.

Cố Thanh Sơn cười cười, nói ra: “Xác thực như thế, chỉ là ngay từ đầu bọn chúng có

chút che giấu, lén lén lút lút tiến về phía thời gian quá khứ, ý đồ diệt sát ta lúc thực lực còn yếu, mà bây giờ, bọn chúng biết không đi được con đường này, lập tức quyết

định cùng tiến lên.”

Phi Ảnh gật gật đầu, quát khẽ lên: “Vận mệnh, xin để sợi dây kéo dài sinh mệnh hiện ra trước mắt ta!”

Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.

Một sợi tơ màu xanh đậm xuất hiện từ cánh tay nàng, xuyên qua từng sợi dây đỏ đại

diện cho nguy cơ tử vong, trực tiếp lao về phía sương mù vô tận.

Điểm khác biệt so với những sợi tơ vận mệnh khác chính là, sợi dây này kéo dài ra

ngoài không lâu thì chạy thằng xuống phía dưới, sau đó cứ kéo dài mãi xuống sâu

trong làn sương mù.

“Xem ra phải đi xuống dưới —— Thậm chí tất cả tận thế chi linh đều muốn giết

ngươi, đây là đường sống duy nhất còn lại của chúng ta.” Phi Ảnh nói.

“Vậy thì đi đường này, Vũ, thay đổi phương hướng!” Cố Thanh Sơn nói.

“Vâng!” Vũ lên tiếng.

Đảo nhỏ bắt đầu rơi thẳng tắp xuống phía dưới.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Cũng không biết trải qua bao lâu, làn sương mù phía dưới càng dày đặc.

Cố Thanh Sơn có cảm giác trong lòng, lên tiếng nói: “Ước chừng chúng ta sắp đến

rồi.”

Vũ nghe hắn nói như vậy, lập tức giảm chậm tốc độ của đảo nhỏ lại dần.

Đảo nhỏ lơ lửng trôi nổi hạ xuống phía dưới, đột nhiên xuyên thấu qua làn suông mù

thật dày.

Một cảnh tượng chưa từng thấy qua hiện ra ở trước mắt Cố Thanh Sơn.

Chỉ thấy một bộ Thi Thể Khổng Lồ kéo dài mấy ngàn dặm lẳng lặng nằm trong một

mảnh hư vô.

Trên người hắn ta có khoác lên một bộ vảy giáp màu đen, đầu đội mũ giáp đen, trong

tay nắm một thanh binh khí kỳ dị đã bị tàn phá.

Lân giáp che kín thân hình của hắn ta, khiến không người nào có thể nhìn ra chủng tộc của nó —— mà trên đôi ba chỗ da thịt nhỏ nhoi để lộ ra ngoài của hắn lại hiện ra vô

số những phù văn tự nhiên chi chít, chỉ là bởi vì niên đại quá xa xưa, những phù văn này đều đã vặn vẹo, không trọn vẹn, ảm đạm không còn ánh sáng nữa.

Thi thể giương miệng, phảng phất đang phát ra một tiếng gào thét trước khi chết, thân thể cũng duy trì một loại tư thế đề phòng nào đó.

Trải qua vô số những năm tháng dài đằng đẵng, thi thể này sớm đã khô cạn cứng đờ,

để lộ ra một màu xám đậm.

Cố Thanh Sơn dịch chuyển ánh mắt khỏi thi thể nọ, nhìn về phía binh khí bị tàn phá

kia.

Binh khí này giống như một thanh quyền trượng, nhưng thân trượng tràn đầy gai

nhọn, vị trí đầu trượng rõ ràng tạo thành một loại mũi nhọn binh khí nào đó, có chút

giống một thanh búa, nhưng bởi vì bộ phận vỡ vụn quá nhiều, đã không cách nào

nhận ra hình dạng ban đầu của nó.

Trong hư vô, tất cả sương mù đều không thể tới gần vị trí của bộ thi thể này.

Cố Thanh Sơn đứng đó thật lâu nói không ra lời.

Thi thể này càng to lớn hơn so với Thi Thể Khổng Lồ bên trên trụ thanh đồng, nhưng

lân giáp trên người lại mang phong cách tương tự.

Chẳng lẽ là đồng tộc của Thi Thể Khổng Lồ?

Xem ra cũng không sai.

Thế nhưng.

Vì cái gì hắn ta lại chết ở chỗ này?

“Thanh Sơn, ngươi xem ——”

Phi Ảnh miễn cưỡng lấy giọng điệu trấn định mà hô lên.

Cố Thanh Sơn nhìn lại, chỉ thấy sợi tơ vận mệnh màu xanh kia bay ra ngoài từ trên cổ

tay Phi Ảnh, cứ vươn mãi về phía bên dưới, sau đó chui thật sâu vào cái đầu của Thi

Thể Khổng Lồ kia.

Sợi tơ vận mệnh trực tiếp xuyên thấu vào trong cái mồm há to kia của thi thể.

Cố Thanh Sơn trầm mặc một giây, khua tay nói: “Vũ, tiếp tục đi tới, chúng ta đi vào trong miệng hắn ta nhìn xem.”

“Vâng, đại nhân!” Vũ đáp lại.

Đảo nhỏ bắt đầu di động lần nữa.

Nó lắc lư ung dung hạ xuống, hơi dừng lại phía trên cái miệng của thi thể một chút.

Thi Thể Khổng Lồ như vô số sông núi, cả hòn đảo nhỏ lơ lửng trên cái miệng đang

mở ra của hắn ta, giống như một hạt bụi bặm tạm thời bay ở đó bất động.

Ngay trong nháy mắt hòn đảo muốn hạ xuống ——

Thi Thể Khổng Lồ bỗng nhiên không ngừng rung động khe khẽ, miệng cũng chậm rãi

khép lại.

Một tiếng than nhẹ vô cùng nặng nề truyền đến từ trong cổ họng của thi thể:

“Dừng

Trên hòn đảo, sắc mặt ba người đều biến đổi.

Thi thể này còn có ý thức của bản thân!

“Hắn ta ngậm miệng lại! Hắn còn sống, đại nhân!” Vũ khẩn trương nói.

“Trời, đến cùng nó là cái gì vậy chứ.” Phi Ảnh thất thần mà nói.

Trên tay Cố Thanh Sơn đột nhiên truyền đến chấn động.

—— Là kỳ vật của hỗn độn kia!

Cố Thanh Sơn lập tức mở cái điện thoại nắp trượt màu đen ra.

Chỉ nghe một tiếng nói truyền đến từ bên trong:

“Ngươi đã đến một Khư Mộ.”

“Nơi này là điểm cuối cùng mà mọi thứ trở về với hư vô, chỉ có kẻ đạt được hỗn độn

thừa nhận, mới có thể duy trì tồn tại ở bên trong Khư Mộ này.”

Kẻ mà

Cố Thanh Sơn rút Thần Kiếm Định Giới ra, nói ra: “Các ngươi cũng không cần phản kháng, tạm thời đứng đây một lúc.”

Trường Kiếm chấn động, vô số thế giới trống rỗng cuốn tới, nhẹ nhàng khẽ quấn đảo

nhỏ cùng với tất cả mọi người trên đấy vào, trong nháy mắt đã biến mất.

Thần thông Định Giới, Sâm La Kiếm Giới!

Hòn đảo bị thu vào bên trong thế giới tướng vị của Thần Kiếm Định Giới.

Cố Thanh Sơn nhìn về phía Thi Thể Khổng Lồ kia lần nữa.

Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.

Hình như cảm ứng được cái gì ——

Cái miệng to lớn của thi thể chậm rãi mở ra.

“Xem ra chỉ có ta có thể đi vào

Cố Thanh Sơn buông Trường Kiếm ra, từ từ rơi xuống, rất nhanh đã chui vào cái

miệng to lớn kia rồi.

Gần như trong nháy mắt hắn tiến vào cái miệng kia ——

Vô số những phù văn chi chít được sinh ra từ sâu bên trng cái miệng, trực tiếp xông

lên, nhưng vào thời điểm tiếp cận Cố Thanh Sơn, chúng phảng phất cảm nhận được

cái gì từ trên người Cố Thanh Sơn, đồng loạt lách qua quanh người hắn.

Vô số phù văn huyền bí, tựa như trận cuồng phong vô cùng hung tợn gào thét lao đi.

Cố Thanh Sơn nương theo năng lực “Chủ nhân Huyền Bí” mà cảm ứng một chút, lập

tức hiểu được uy lực kinh khủng của những phù văn này.

Chương trướcChương tiếp