Cố Thanh Sơn mở mắt ra, chỉ thấy mình vẫn đang ngồi bên trong đại điện, Thần Kiếm
Định Giới cùng Bàn Tay Hủy Diệt đang canh giữ ở trái phải.
“Ngươi nghỉ ngơi xong rồi?” Thần Kiếm Định Giới hỏi.
“Sắp rồi.”
Cố Thanh Sơn nói xong thì chầm chậm đứng dậy, rút ra một chuôi chiến kỳ khác từ
phía sau lưng, quát khẽ lên:
“Dựa vào tất cả sức mạnh Vĩnh Diệt của ta, triệu hồi ý chí của hỗn độn, giải trừ một
chút trói buộc cho ngươi, khiến ngươi thoát khỏi sự chán ghét và vứt bỏ của tất cả
pháp tắc, thu được sức mạnh cường đại hơn từ cơn ngủ say dài vô tận.”
Oanh ——
Trên chuôi chiến kỳ này đột nhiên bốc lên ngọn lửa đỏ rực vô tận hừng hực.
Một hàng chữ nhỏ đom đóm nhanh chóng hiển hiện:
[Ngài bỏ ra tất cả sức mạnh liên hệ với hỗn độn, bắt đầu đánh thức sứ đồ của ‘Kỷ
nguyên không thể tưởng tượng nổi’, hắn sẽ thức tỉnh sức mạnh kỳ tích tương ứng!]
Cố Thanh Sơn nhìn một lát, buông chiến kỳ ra, mặc cho nó trở về phía sau lần nữa,
sau đó dần dần biến mất.
Thần Kiếm Định Giới lấy làm kinh hãi, hỏi: “Ngươi đưa tất cả hết cho thánh trụ hỏa
sao? Vậy những cái còn lại làm sao bây giờ?”
Cố Thanh Sơn nói: “Đúng.”
Hắn lấy Bàn Tay Hủy Diệt ra.
Toàn bộ cung điện và thị vệ chung quanh lập tức biến mất, một mật đạo lặng lặng
xuất hiện.
“Kỳ tích
mạnh của tam thánh trụ khác?” Thần Kiếm Định Giới hỏi.
“Định Giới, đây là cục sinh tử của tất cả kỷ nguyên, chúng ta không cần làm từng
bước một ——”
Hắn suy nghĩ, sau đó nói tiếp: “Tà Ma cũng sẽ không tiến hành từng bước một.”
Tiếng nói vừa dứt, hắn lần theo mật đạo mau chóng chạy về phía trước.
Phía bên kia.
Vòng khép kín của thời gian.
Thế giới tu hành, một nơi hải vực.
Hư không khẽ động.
Chỉ thấy một người tu sĩ nhẹ nhàng đáp xuống mặt biển.
“Tề thiếu chủ
Hắn đưa tay đặt lên trên mặt biển, nhanh chóng thì thầm:
“Lấy sức mạnh của Chư Giới Tận Thế, kêu gọi chủ nhân của kỷ nguyên tương lai kia,
xin ban cho ta sức mạnh, cùng ta thảo phạt thế giới tội ác này.”
Oanh ——
Biển cả lập tức bị đánh xuyên qua, cũng theo đó mà xuất hiện một cái hố sâu to lớn
đy, không cách nào đắp kín lại được.
Trong cái hố sâu trên biển cả, một pho tượng màu đen xuất hiện.
Tu sĩ bay xuống đó, quỳ gối hành lễ trước pho tượng, hắn ta nói: “Chủ nhân danh sách, đây cũng là thế giới đó, xin ngài hạ xuống ý chỉ, tiếp theo phải làm thế nào.”
Pho tượng màu đen lẳng lặng cảm nhận mấy giây, sau đó phát ra một tiếng nói:
“Cố Thanh Sơn nhất định không ngờ được chúng ta sẽ trực tiếp giết tới —— kỳ thật
từ trước đến nay chúng ta cũng không quan đến quy tắc chiến tranh gì cả.”
“Như vậy
“Hủy diệt cái thế giới này!”
…
Đại lục hắc ám.
Cố Thanh Sơn không ngừng chạy vội trong lòng đất.
Bỗng nhiên, Bàn Tay Hủy Diệt cất tiếng nói: “Vừa rồi xuất hiện một tình huống, ta
cảm thấy phải nói với ngươi một tiếng.”
“Cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Có vài Hỗn Độn Chi Linh đã nhận ra tình hình, đã tụ tập cùng với nhau, đang thương
lượng cái gì đó.” Bàn Tay Hủy Diệt nói.
Cố Thanh Sơn dừng bước lại, cảm thấy hứng thú mà nói: “Vị trí nằm ở đâu?”
“Bên kia.”
“Chúng ta đi nhìn xem.”
“Được, xin hãy mở ra sức mạnh của danh sách hắc ám trên người, bằng không bọn họ
sẽ phát giác được ngươi.”
Bàn Tay Hủy Diệt nói xong thì chỉ nghiêng về hướng bên trên.
Một cái cầu thang dẫn thẳng lên mặt đất xuất hiện ở dưới chân Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn hóa thành kiếm quang lóe lên vài cái, sau đó đã xông ra khỏi đường
hầm, đứng vững trên một mái nhà cao mấy trăm thước.
Cả người hắn có vô số đường cong hắc ám vòng quanh, vừa hạ xuống, lập tức cảm ứng được mấy luồng khí tức của Hỗn Độn Chi Linh.
Những Hỗn Độn Chi Linh đó tụ tập cách dưới mái nhà cao tầng vài trăm mét, bọn
chúng đang trò chuyện với nhau cái gì đó.
Cố Thanh Sơn nhìn về hướng bốn phía.
Chỉ thấy đây là một phế tích của thành thị hoang vu, ngoại trừ tiếng gió đang thổi qua vù vù thì không nhìn thấy bất cứ vật còn sống nào cả.
—— Ngay cả quái vật ngủ say cũng không có tung tích.
Cố Thanh Sơn đứng trên mái nhà cảm ứng mấy giây, sau đó mở miệng nói: “Tòa
thành này
Bàn Tay Hủy Diệt nói: “Đúng vậy, sứ đồ kỷ nguyên bảo vệ tòa thành này, sau khi đến
hỗn độn không lâu rốt cuộc cũng không duy trì được hình thể, triệt để đồng hóa với
hỗn độn, chỉ để lại toà phế tích này.”
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Mỗi môy kỷ nguyên cuối cùng đều phải đi đến bước diệt vong
loại chọn lọc tự nhiên, hay có cái gì cố tình làm ra quy tắc như thế?
Không, không phải là chọn lọc tự nhiên.
Tỉ như kỷ nguyên Tứ Thánh Trụ, bọn họ cường đại hơn bất cứ ai, không có bất kỳ
thời đại nào khác có thể thay thế được, cho nên bọn họ bị tận thế uy lực vô tận hủy
diệt.
Ở trong đó nhất định có bí mật gì mà mình không biết được.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng hạ xuống, dừng lại trên người những Hỗn Độn Chi
Linh đó.
Một, hai, ba
Bọn chúng tụ tập ở chỗ này là muốn làm gì?
Cố Thanh Sơn ngưng thần đi lắng nghe.
Một Hỗn Độn Chi Linh vươn tay, để một tảng đá màu xám trụi lủi dưới đất.
“Trong lòng mọi người đều đã hiểu rõ, lấy thực lực của chúng ta, tuyệt đối không cách nào đi chiến đấu với Vua của Vĩnh Diệt.” Hắn ta lên tiếng.
Một Hỗn Độn Chi Linh khác nói: “Đúng là thế, so với đánh sống đánh chết, còn
không bằng mượn sức mạnh của đại lục hắc ám, đi tìm bí mật mà chúng ta đều muốn
biết đấy.”
Nói xong, hắn ta nhẹ nhàng đặt một cái bông tai màu sắc rực rỡ lên bên cạnh tảng đá
kia.
Vị Hỗn Độn Chi Linh đầu tiên cao giọng nói: “Tới đi, còn chờ cái gì? Giết chết tên
kiathì chúng ta sẽ thu hoạch được giải thưởng của Tà Ma.”
Các Hỗn Độn Chi Linh khác đồng loạt gật đầu, cũng lần lượt lấy ra các món đồ, đặt ở
chung quanh hòn đá kia.
Đá xám, bông tai màu sắc rực rỡ, một cái xương trắng, chủy thủ vết rỉ loang lổ, một
tấm da không nhìn ra được lai lịch, đoản trượng, bó đuốc.
“Bảy món kỳ vật, đủ.” Lại một Hỗn Độn Chi Linh lên tiếng.