“Nhưng ngươi vẫn biết mình có một đồ đệ tên là Cố Thanh Sơn, thậm chí ngươi còn
nhớ rõ khí tức của hắn.” Mạc nói.
“Đúng vậy, ta nhớ hết tất cả những chuyện về thời đại Thiên Địa song kiếm.” Tạ Cô
Hồng thừa nhận.
“Vậy rốt cuộc ngươi đã quên cái gì?” Mạc hỏi.
“Đương nhiên là chuyện nhất định phải quên.” Tạ Cô Hồng nói.
Mạc rũ mắt, suy nghĩ vài hơi thở, chậm rãi nói: “Chuyện trong các thế giới
thấy quá nhiều, chỉ có bí mật cực kỳ quan trọng mới đáng phải bảo vệ như vậy.”
“Ngươi cảm thấy ta đang bảo vệ bí mật gì?” Tạ Cô Hồng hỏi.
“Thời đại Thiên Địa song kiếm
Tạ Cô Hồng nở nụ cười, nói: “Thiên Địa song kiếm là bí mật của ngươi, không phải
của ta.”
“Như vậy, nếu quả thực ngươi đã đến đây, có lẽ sẽ mang đến một chút thay đổi cho tất
cả mọi thứ?” Mạc tiếp tục thăm dò.
Tạ Cô Hồng nhìn trái cây trong tay, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Tình hình hiện tại
như thế nào?”
Mạc bèn kể lại những chuyện xảy ra trong tương lai.
Tạ Cô Hồng lẳng lặng nghe xong, nhẹ giọng nói: “Vậy sao? Sáu vị thánh của Lục Đạo Luân Hồi đã đủ, mà ta cũng đã chuẩn bị tiến hành quyết chiến
“Đúng, ngươi là sư phụ của Cố Thanh Sơn, ta nên gọi ngươi một tiếng các hạ
hạ, ta không biết lý do mình tới đây, nhưng quả đã dẫn ta đến chỗ này, hẳn là muốn
nói cho ta biết gì đó, các hạ có chuyện gì nói với ta hay không?”
Tạ Cô Hồng nói: “Quả này muốn khiến ta nhớ lại quá khứ, nhớ lại bí mật mà ta bảo
vệ
tới.”
“Thời cơ nào?” Mạc hỏi.
“Bây giờ còn chưa phải lúc nói những chuyện này.” Tạ Cô Hồng nói.
“Vậy chuyện đi này của ta uổng công vô ích?” Mạc hỏi.
Tạ Cô Hồng suy nghĩ một chút, lấy ra một lá bùa màu xám tro từ trong ngực, đặt trên
bàn đá cùng với quả.
Mạc nhìn vào bàn đá, chỉ thấy toàn bộ bàn đá được đẽo gọt từ ngọc tiên linh khí ngút
ngàn, bề mặt tràn đầy các loại hoa thơm cỏ lạ, giữa trung tâm hoa cỏ là một đóa hoa
xuất trần tuyệt thế nở rộ, để lộ ra một chiếc bảo tọa giữa nhụy hoa.
Không hiểu vì sao Mạc Luôn cảm thấy mình đã từng nghe tới hoa văn chạm khắc như
vậy ở đâu đó.
Tạ Cô Hồng giơ tay lên, chìa ra ba ngón tay.
“Ta bảo vệ ba bí mật, hai cái trong đó vẫn chưa tới lúc nói ra, thậm chí có một cái
vĩnh viễn cũng không thể nói.” Y nói.
“Ba bí mật
“Đúng.” Tạ Cô Hồng nói.
“Các hạ, xin hãy nói cái còn lại cho ta biết.” Mạc cung kính nói.
Hắn cầm lấy quả, dùng hai tay dâng lên trước mặt Tạ Cô Hồng.
Trên quả tỏa ra hương vị kỳ dị, giống như đang phát ra tín hiệu nào đó.
Tạ Cô Hồng thở dài, cuối cùng vẫn nhận lấy quả, ăn từng miếng.
Qua giây lát.
Trong mắt y hiện lên vẻ hoài niệm, nhẹ giọng nói: “Bí mật có thể nói ra, có liên quan đến thân phận của ta.”
“Xin hỏi rốt cuộc các hạ là ai?” Mạc lập tức hỏi.
Tạ Cô Hồng kẹp lá bùa màu xám lên, nhẹ nhàng đặt vào tay Mạc:
“Vào thời Hồng Hoang, chúng sinh và tà ma đều gọi ta như vậy
“Thất Kiếm Chi Thánh.”
Vừa dứt lời, lá bùa màu xám đột nhiên sáng lên, phát ra tiếng kiếm xuyên mây phá đá.
…
Mạc cầm lá bùa kiếm trong tay, nói với vẻ khó hiểu: “Bí mật mà ngươi có thể nói liên
quan tới là bùa kiếm này?”
Tạ Cô Hồng đáp: “Bí mật kia, chỉ đến thời điểm cần thiết nhất, ta mới đồng ý để nó
xuất hiện.”
“Lá bùa kiếm kia?”
“Là lực lượng chiến đấu cấp cao của Nhân tộc, chúng ta đã học rất nhiều thứ để làm
phong phú đa dạng phương pháp chiến đấu của chúng ta
Thế và Phong Ấn tạo ra, mà Cố Thanh Sơn lại từng là thánh nhân tiên thiên Hỗn Độn,
lá bùa kiếm này sẽ mượn sức mạnh của các ngươi để làm gì đó.”
Mạc cúi đầu nhìn lá bùa kiếm, chủ thấy nó vang lên ù ù, thậm chí đã bắt đầu dẫn động
sức mạnh trong hư không, muốn xuyên phá không trung mà đi.
Lẽ nào
Trong lòng Mạc chợt hiểu ra, lại ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tạ Cô Hồng đã rót một
chén nước Vong Xuyên, bưng lên định uống.
“Khoan đã!” Mạc vội vàng quát một tiếng.
Chén nước trong tay Tạ Cô Hồng khựng lại: “Ngươi còn có chuyện gì?”
“Xin các hạ hãy nói cho ta biết, tiếp theo ta nên làm như thế nào.” Mạc hỏi.
Tạ Cô Hồng đáp: “Ngươi đi tìm Cố Thanh Sơn
Thánh Nhân, các ngươi chỉ cần gặp mắt là sẽ hiểu rõ bí mật này.”
“Rốt cuộc là bí mật gì?” Mạc hỏi.
"Đi thì biết thôi."
Tạ Cô Hồng đưa tay bấm một kiếm quyết, chỉ về phía lá bùa.
Lá bùa tức khắc sáng ngời, hóa thành những vầng sáng đan xen, trong nháy mắt đã
bao phủ quanh người Mạc.
“Các hạ, rốt cuộc ta phải
Mạc còn chưa nói xong một câu, toàn thân đã phóng lên cao, xuyên qua biển mây, rời
khỏi một mảnh thế giới Hoàng Tuyền vỡ vụn.
Tạ Cô Hồng từ từ dời mắt.
“Hiện tại, phải trông cậy vào các ngươi rồi
Y bưng chén nước Vong Xuyên lên, uống một hơi cạn sạch.
Búa kiếm tỏa ra khí thế sắc bén không gì cản nổi, bao bọc lấy Mạc, mang theo hắn
bay vút trong dòng sông thời gian.
Qua một hồi, dường như bùa kiếm có cảm giác, bỗng nhiên hạ xuống một thời khắc
nào đó.
Thế giới hiển hiện.
Chỉ thấy một tia sáng từ trên trời rơi xuống, đánh thẳng vào sau ngọn núi của Bách
Hoa Tông.
Ầm
Trong tiếng va chạm vang dội, Mạc bụi đất đầy đầu bò ra khỏi hố.
Có hai người đứng trước mắt hắn.
Tần Tiểu Lâu.
Cố Thanh Sơn.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn giật nảy lên.
“Sao ngươi lại tới đây?” Hắn truyền âm hỏi.
“Nói ra rất dài dòng, ta đi gặp sư phụ ngươi.” Mạc nói.
“Ngươi gặp nàng ấy rồi?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói.
“Tạ Cô Hồng.”
“Gì cơ!”
Hai người đang bí mật giao lưu, không đề phòng Tần Tiều Lâu đã lấy ra một bàn trận,
quát to:
"Ngươi là ai?"
Bàn trận tỏa ra tầng tầng thuật pháp công kích.
Cố Thanh Sơn vội vàng nói: “Nhị sư huynh, để ta giới thiệu một chút, hắn là
Tần Tiểu Lâu ngắt lời hắn: “Không cần đệ nói, ta nhìn ra được
bùa của Thanh Vân Tông, nhất định là thèm muốn di tích Bách Hoa Tông chúng ta
cho nên mới lén lút xâm nhập.”