"Ta không biết
nguyên nhân đó rồi, coi như ta bị hủy diệt hoàn toàn, cũng không thể biết được bí mật đó." Bóng người nói.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Người bảo vệ bí mật là Tạ Cô Hồng.
Trên người ông ta có ba bí mật, nói một còn lại hai.
Ông ta không nói, bởi vì chưa tới lúc nói.
Bóng người nói tiếp: "Thế nhưng ta biết một chuyện khác."
"Chuyện gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Trong chúng ta từng có cao thủ xem bói, tính được trong tương lai, ngươi và Trấn Ngục Quỷ Vương trượng sẽ gắn bó với nhau
Bóng người nói xong, nhìn thật sâu vào mắt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn dần dần hiểu được.
Đã như vậy, như vậy chuyện mà mình có thể làm bây giờ là
"Ta vẫn chưa biết tên của các hạ là
"Ta chính là Thánh nhân Thái Âm Câu Hồn, ngươi gọi ta là Câu Hồn là được." Bóng người nói.
"Sau đó ta cần đi cướp lấy Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, ngươi có thể ở lại trợ giúp ta được không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Trên thực tế, ta đang định tới bên người của sứ đồ Hỏa Thánh Trụ, tình huống bên đó cực kỳ nguy hiểm, đang dùng Thỉnh Thần phù kêu gọi chúng ta tới ngăn cản Tà Ma,
kéo dài thời gian." Thánh nhân Câu Hồn nói.
"Vậy ngươi cứ đi đi, ta sẽ nghĩ cách khác." Cố Thanh Sơn lập tức nói.
Đương nhiên là chuyện bên Tần Tiểu Lâu quan trọng hơn rồi.
Nếu không một khi Tà Ma giết vào thế giới Tu Hành thì mọi chuyện cũng sẽ xong rồi.
Thánh nhân Câu Hồn nở nụ cười, nói: "Trước khi ta đi, vẫn còn có thể làm được một chuyện."
Hắn tiện tay vung lên.
Vong Xuyên Ly Hồn Câu xuyên qua tường lửa, bay tới trước mặt hai người, lơ lửng
bất động.
Bóng người nhìn chăm chú lên Ly Hồn câu, nói:
"Ly Hồn câu bị ta phong ấn rất lâu, hôm nay ta sẽ thức tỉnh nó."
Hắn sử dụng pháp quyết, nhấn nhẹ lên trên Vong Xuyên Ly Hồn Câu.
Trên Ly Hồn câu xuất hiện vô số phù văn tinh xảo, lấp lóe vài giây rồi lại nhập vào
trong.
Trên Ly Hồn câu hiện lên từng luồng sáng, tản ra loại khí tức cổ xưa nào đó.
"Người chết của địa ngục này cũng không mạnh lắm, ngươi cầm theo Ly Hồn câu
cũng đã đủ trở thành tồn tại mạnh nhất." Bóng người nói.
"Cám ơn các hạ." Cố Thanh Sơn nói.
"Vậy ta đi tới chiến Tà Ma
"Tạm biệt." Cố Thanh Sơn ôm quyền, nói.
Bóng người gật đầu, sau đó thu lại ngọn lửa xung quanh, hóa thành một luồng sáng
biến mất, rất nhanh đã không thấy gì nữa.
Cảnh tượng xung quanh.
Lại khôi phục như thường.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình vẫn đang đứng trên tảng đá lớn bên ngoài Địa ngục,
xung quanh vẫn có rất nhiều Thần khí Hoàng Tuyền.
Hắn nhìn về Vong Xuyên Ly Hồn câu trên tay.
Từ Ly Hồn câu truyền ra một giọng nói: "Bây giờ ta đã nhớ được hết mọi chuyện
trong quá khứ, lực lượng cũng đã thức tỉnh, hiện tại nghe lệnh của Thánh nhân, trợ
giúp ngươi hoàn thành trận chiến này."
"Tốt!" Cố Thanh Sơn nói.
Ly Hồn câu truyền âm nói: "Ngươi nghe kỹ, thần thông hiện tại của ta là như này
Sau khi nó nói, từ trong hư không xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
"Vong Xuyên Ly Hồn câu đã thức tỉnh."
"Ngài thu được pháp bảo Hồng Hoang: Câu Hồn Sứ Giả."
"Trường câu có thần thông: Truy Hồn Đoạt Nguyên."
"Miêu tả: Cầm trường câu này, niệm lên chân ngôn, sẽ có thể hấp thu nguyên lực ba hồn bảy phách của đối phương, lấy nó để tăng cường bản thân, chữa trị mọi tổn
thương."
"Thần thông này không thể phòng ngự."
Cố Thanh Sơn xem hết, im lặng vài giây.
Một chiêu này bao gồm ba phương diện là giết địch, tăng cường bản thân lẫn chữa
thương, thực sự là vượt qua khỏi tưởng tượng.
Thần binh mạnh mẽ như vậy, thực sự là hiếm thấy trên đời.
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, thì nghe được trường câu hỏi: "Thực ra khi ta gặp được ngươi, vẫn luôn có một câu hỏi."
"Cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Rõ ràng ngươi là người chết, tại sao lại từ Sinh giới tới?" Trường câu hỏi.
"Bởi vì trong tương lai ta đã chết rồi." Cố Thanh Sơn nói.
"Ngươi đã sớm chuẩn bị mọi thứ để cướp lại Trấn Ngục Quỷ Vương trượng rồi sao?"
"Ta đoán là vẫn phải cướp lại một lần
Thanh Sơn nói.
"Gấp gáp như vậy à?" Trường câu hỏi.
"Đúng, bên ngoài có người đang chiến đấu." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn bắt đầu bay về phía hang động thông tới Địa Ngục.
Địa ngục Huyết Hải.
Đây là một trong những Địa ngục hung tàn nhất, cũng là Địa ngục mà Cố Thanh Sơn
tới tham dự tranh hùng vào lần trước.
Ở trung tâm của biển máu, có một lôi đài hình vuông khổng lồ.
Lôi đài có bốn mặt, mỗi một mặt đều có một ngàn tám trăm bậc thang.
Cố Thanh Sơn đứng trên bậc thang thứ nhất, cảm khái: "Vẫn như là lần trước
Trên một ngàn tám trăm bậc thang, khắp nơi đều là tiếng kêu rên đau đớn.
Những người chết đang bị thương kia thấy được Cố Thanh Sơn xuất hiện, liên tục kêu
gào:
"Nhìn xem, lại có người mới tới!"
"Thực sự là không biết lượng sức mình, thực lực của hắn quá thấp."
"Dù sao cũng không bò lên được, dùng hắn làm đồ chơi một lát!"
"Ha ha ha, tốt!"
Bọn chúng chen chúc nhau bò tới, muốn tóm lấy hai chân của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đứng yên, giơ Câu Hồn Sứ Giả lên, dựng thẳng trước mặt.
Truy Hồn Đoạt Nguyên, kích hoạt!
Rầm rầm rầm rầm rầm
Từng tiếng vang ở từng bậc thang vang vọng, truyền từ tầng thấp nhất tới nơi cao nhất của lôi đài.
Những tên ác ôn giống như bị thứ vô hình nào đó đập trúng, đứng tại chỗ không thể di
động được, trên người lại tản ra từng luồng sáng lấp lóe, vượt qua hư không, nhập vào cơ thể của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn quan sát cảnh tượng này, lẩm bẩm: "Ta vẫn không ngờ tới điểm này."
"Cái gì?" Sơn Nữ hỏi.
"Tên nào trúng thần thông này, không chỉ bị hấp thu lực lượng, còn không thể cử
động nữa." Cố Thanh Sơn nói.
Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trong hư không:
"Ngài kích hoạt lực lượng của Câu Hồn Sứ Giả: Truy Hồn Đoạt Nguyên."
"Ngài nhận được nguyên lực từ ba hồn bảy phách của chúng sinh, thực lực bắt đầu
tăng lên."
Cố Thanh Sơn bước từng bước lên lôi đài.
Khi hắn đứng ở trên lôi đàn, tất cả người chết ở trên một ngàn tám trăm bậc thang đều nằm trên mặt đất, ngay cả cánh tay đều không thể giơ lên, càng đừng nói tới việc
chiến đấu.