Cố Thanh Sơn nhìn về phía Cửu Diện Trùng Ma, chỉ thấy những hoa văn quay xung
quanh nó đã nhanh chóng bị ăn mòn, bị long chú tiêu diện sạch sẽ.
“Chiêu này quá thần kỳ.” Cố Thanh Sơn cảm thán.
Tạ Sương Nhan lo lắng nói: “Không được, chiêu này của ta tiêu hao quá nhiều, nhưng
tà ma vẫn chưa chịu đủ thương tổn!”
Cửu Diện Trùng Ma đứng trên không trung, ngay cả khi bị sức mạnh tế vũ liên tục
ảnh hưởng, ngay cả khi bị Mạc không ngừng tấn công, ngay cả khi phải hứng chịu
khống chế từ người điều khiến ca múa và tấn công từ Rồng Tử Vong, thì nó vẫn cứ
sống!
Cố Thanh Sơn rút Địa Kiếm ra nói: “Ta lên.”
“Thực lực của ngươi quá kém, cẩn thận đứng đụng vào bất cứ ký hiệu nào quanh thân
nó, nếu không nhất định sẽ chết!” Tạ Sương Nhan dặn dò.
“Hiểu rồi.”
Cố Thanh Sơn bay vút lên, vung địa kiếm chém xuống đầu Cửu Diện Trùng Ma.
“Rầm!”
Một âm thanh nặng nề vang lên, trên đỉnh đầu trùng ma xuất hiện một vệt trắng.
Không thể đánh vỡ biểu bì!
Địa Kiếm trầm giọng nói: “Không được, chênh lệch thực lực quá lớn, cho dù nó đứng yên cho ngươi chém ngươi cũng không chém được.”
Cố Thanh Sơn tránh né một ký hiệu vỡ nát, quay đầu lại nói: “Tạ Sương Nhan, làm
phiền dừng công kích của Mạc lại.”
“Sức mạnh của ta sắp dùng hết rồi!” Tạ Sương Nhan cắn răng vừa phất tay vừa nói.
Mạc lập tức đứng hình giữa không trung, không còn tiếp tục tấn công nữa.
Cố Thanh Sơn thu Địa Kiếm lại, cố lấy toàn bộ sức mạnh đâm một cái về phía trước!
Sau lưng hắn có hai lá cờ chiến hiện ra, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Địa và Thủy!
Chỉ thấy dòng chữ nhỏ nhấp nháy hiện lên giữa không trung:
[Ngài đã phát động chùy Địa Thần.]
[Ngài đã phát động Hải Mệnh.]
[Công kích của ngài đã tương đương với uy lực của linh kỹ, đồng thời còn ban cho kẻ
địch của ngài một thuộc tính mới: Làn da yếu ớt.]
[Bởi vì làn da yếu ớt là thuộc tính cực kỳ dễ ban cho kẻ khác, mà đối phương thì đang bị vây trong bí thuật cuối cùng của thời gian, không thể phản khác bất cứ hành động
nào của ngài, cho nên lần ban thuộc tính này thành công.]
[Da của đối phương đã rơi vào trạng thái cực kỳ yếu ớt, chịu bất cứ công kích gì cũng sẽ bị nghiền nát!]
Cố Thanh Sơn chém ra một kiếm
“Xoạt!”
Địa Kiếm hóa thành một đường sáng lạnh lẽo, quét ngang một đường trên người Cửu
Diện Trùng Ma.
Lớp biểu bì quanh thân Cửu Diện Trùng Ma lập tức vỡ vụn.
Dòng chữ nhỏ nhấp nháy mới nhảy ra:
[Ngài đã gây ra thương tích cho Cửu Diện Trùng Ma.]
[Sức mạnh của Địa Kiếm được kích hoạt.]
[Thần thông: Trảm Diệt, duy nhất trên đời.]
[Phát động thần thông này, chỉ cần tạo ra bất cứ thương tích gì cho đối thủ thì có thể
trực tiếp chém chết đối phương!”
“Ầm!”
Nửa người bên trái Cửu Diện Trùng Ma đã nổ tung, bị chém thành những mảnh thịt
vụn bay ra tung tóe.
Thành công!
Tạ Sương Nhan lập tức mừng rỡ, hai tay ấn lên người Cố Thanh Sơn, quát lớn: “Dâng
ra tất cả sức mạnh, giúp ta luân chuyển thời gian trên người hắn!”
Thời gian của Cố Thanh Sơn cũng lập tức bị thay đổi.
Chỉ thấy hắn bay ngược trở về, chém một kiếm về phía Cửu Diện Trùng Ma.
Một kiếm này chém xong, hắn lập tức bay ngược trở về, lại nhào lên lần nữa, tiếp tục
chém ra một kiếm giống y hệt
Chém!
Chém!
Chém!
Chém!
Chém!
Chém bảy kiếm liên tục, cuối cùng Cố Thanh Sơn cũng dừng lại.
“Mau lui lại, thuật pháp của ta sắp kết thúc rồi!” Tạ Sương Nhan quát.
Chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, đứng lảo đảo muốn ngã giữa không trung.
Cố Thanh Sơn không chút do dự bay vút về phía sau, liên tục lui về bên cạnh Tạ
Sương Nhan.
Thấy hắn an toàn, Tạ Sương Nhan liền thu hai tay lại, khẽ quát:
“Giải!”
Chỉ một thoáng, nhánh sông thời gian hoàn toàn biến mất.
Tất cả khôi phục như thường.
Trong hư không, linh hồn thế giới Phủ Bụi, Mạc, Cố Thanh Sơn, và Tạ Sương Nhan
đồng loạt nhìn về phía Cửu Diện Trùng Ma.
Chỉ thấy thân thể và các chi của Cửu Diện Trùng Ma đã hoàn toàn tách rời, bị chém
gần như nát bấy, chỉ còn một cánh tay máu thịt lẫn lộn.
“Nó chết chưa vậy?” Tên mập chết bầm lớn tiếng hỏi.
Không ai trả lời.
Chỉ có Tạ Sương Nhan suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Tà ma ở đẳng cấp như nó chưa
bao giờ chết, cho nên không biết được.”
“Mọi người chú ý, nó còn chưa chết!” Cố Thanh Sơn đột nhiên cao giọng nói.
Giao diện Chiến Thần vẫn chưa nhắc nhở hắn đã chiến thắng đối thủ!
Hư không lặng ngắt như tờ.
Đã bị đánh đến mức chỉ còn một cánh tay, vậy mà vẫn còn sống?
Như vậy cũng quá tà tính.
Ngay sau đó, tên mập chết bầm lập tức hét lên:
“Vậy còn chờ gì nữa, tiếp tục đánh đi!”
Đột nhiên, dị biến nảy sinh
Chỉ thấy cánh tay máu thịt lẫn lộn kia chỉ về phía Cố Thanh Sơn!
Trong chớp nhoáng, Mạc đã chắn trước người Cố Thanh Sơn, Tạ Sương Nhan cũng gắng gượng vung tay, tiếp tục phóng ra một thuật pháp thời gian loại trì hoãn.
Nữ sĩ tế vũ quát lên từ phía xa: “Các linh hồn hiến tế, hộ vệ!”
Trong hư không vây quanh Cố Thanh Sơn, nững linh hồn Phủ Bụi cường đại lần lượt
xuất hiện.
Cánh tay máu thịt lẫn lộn phóng ra một sợi tơ dài màu xám, nhưng mới được nửa
đường đã bị thuật pháp phòng ngự kín không kẽ hở trừ khử sạch sẽ.
Cố Thanh Sơn được bảo vệ giữa tất cả mọi người, gần như không có một góc chết
nào.
“Cửu Diện, ngươi còn chưa chết? Rốt cuộc phải thế nào mới có thể giết chết ngươi?”
Cố Thanh Sơn hỏi từ xa.
Cánh tay kia lại phát ra một tiếng côn trùng kêu chói tai, dùng âm điệu quỷ dị gần như
điên cuồng mà gào lên:
“Cố Thanh Sơn, đây là ngươi ép ta.”
“Ta lấy thân thể hiến tế, phân thắng bại với ngươi.”
“Tuyệt vọng đi, đây là thuật pháp mà ngươi không làm gì được, đứng trước thuật pháp
này, tất cả thông minh tài trí của ngươi, thậm chí tất cả thực lực của ngươi, tất cả đều không có ý nghĩa.”
Dứt lời, một luồng khí tức quỷ dị từ trên cánh tay lan ra.
Thế giới trở nên hư ảo.
Cố Thanh Sơn, Tạ Sương Nhan, Mạc và tất cả các linh hồn thế giới Phủ Bụi đều bị
khóa chặt tại chỗ, không thể nhúc nhích.
“Chú ngữ của ta không có tác dụng!” Tên mập chết bầm lớn tiếng nói.
“Mọi công kích của chúng ta đều rơi vào trạng thái ngưng trệ
giờ!” Thải Táng lớn tiếng hỏi nữ sĩ tế vũ.
“Ta chưa bao giờ thấy
Mạc cúi đầu nhìn Người Phá Hủy Vạn Vật trong tay, chỉ thấy ánh sáng sắc sỡ trên thanh trường mâu này đã thu lại toàn bộ, không còn một chút uy thế nào.
“Quá thần kỳ
lẩm bẩm.