Hắn ta đưa Liêu Hành tới hầm trú ẩn.
Liêu Hành vừa đi vừa hỏi nhỏ: "Tại sao muốn nói là máy móc cỡ lớn?"
Cố Thanh Sơn giải thích: "Thứ càng được coi trọng hơn việc biết lái xe là nhân viên sửa chữa, cũng bởi vì lý do này nên anh mới được mời tới."
"Đúng."
"Nơi này đang có nhu cầu cao về nhân viên sửa chữa, cho nên tôi đoán vẫn còn có thứ
khác cần sửa
vật cần sửa khác chắc sẽ ở bên trong hầm trú ẩn."
"Cho nên mục đích của cậu là để cho tôi đi vào trong hầm trú ẩn?"
"Ít nhất cũng phải vào bên trong."
"Trời đất, tôi có chứng sợ hãi giam cầm
"Quỷ ăn người đang lây nhiễm với tốc độ cực nhanh trong toàn thành phố, không cần bao lâu thì toàn bộ thành phố sẽ xong đời, tôi đoán dưới tình huống này, hầm trú ẩn sẽ
làm anh sống sót." Cố Thanh Sơn nói.
"Cũng đúng
Bọn họ đi nhanh hơn, vượt qua con đường trống trải mà sâu thăm thẳm, đi vào trong một nhà kho cỡ lớn.
"Nhìn xem."
Quân nhân phất tay về phía thủ hạ.
Hai quân nhân khác bước tới trước, loại bỏ một tầng vải bạt dày, lộ ra một chiếc xe
tăng.
"Đây là
Quân nhân giải thích: "Những công binh phụ trách sửa chữa trang bị quân dụng đều đã lên tiền tuyến
những sĩ quan cao cấp, thế nhưng nơi này rất thiếu hỏa lực, chỉ có chiếc xe tăng bị
trục trặc này mà thôi, nếu như anh có thể sửa chữa nó, sự an toàn của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều."
Liêu Hành nhìn về phía chiếc xe tăng kia mà cảm thấy hơi do dự
"Chúng ta cùng nhau sửa nó." Cố Thanh Sơn nói.
"Cùng sửa sao? Chuyên ngành của tôi là dịch chuyển không gian, về phương diện sức công phá thì tôi chỉ biết làm bom mà thôi
Liêu Hành âm thầm hỏi.
Cố Thanh Sơn tạm ngừng vài giây.
Đúng vậy.
Vào thời điểm này, Liêu Hành mới từ không gian trở về, còn chưa học tập các loại tri
thức kỹ thuật mới.
Thậm chí ngay cả tu hành đều mới bắt đầu.
Cố Thanh Sơn nói: "Lĩnh vực tôi am hiểu là thiết kế hệ thống đơn binh tác chiến, thiết bị điện tử tin tức, trí tuệ nhân tạo và chế tạo robot."
"Có luận văn nào xuất sắc không?" Liêu Hành vừa đi vừa hỏi.
"Không có." Cố Thanh Sơn trả lời.
"Ngay cả luận văn đều không có? Chẳng lẽ cậu là tên lừa đảo trong lĩnh vực học thuật?" Liêu Hành hỏi với vẻ do dự.
"Trên lĩnh vực học thuật, tôi không tới nỗi là lừa đảo." Cố Thanh Sơn nói.
"Vậy cậu có cái gì có thể chứng minh kỹ thuật và học thuật của mình hay không?"
"Tôi có Cố Tô An."
"
Liêu Hành xoay người, nở nụ cười thật thà với những quân nhân kia: "Tôi có thể thử
một lần
đúng không?"
"Được, anh thử một lần xem, không sửa được cũng không sao." Quân nhân nói.
Hắn ta khởi động xe tăng, sau đó nhảy xuống, dẫn người rời đi một cách vội vàng, chỉ
để lại một binh sĩ tuổi trẻ ở lại mà thôi.
Là để giám sát.
Cố Thanh Sơn bay vào xe tăng quan sát, rồi lại bay ra ngoài, nói nhỏ: "Làm cho người kia rời đi."
Liêu Hành ngầm hiểu.
Lúc này, Cố Thanh Sơn cảm nhận được điều gì đó, biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, hắn lại xuất hiện lần nữa.
"Quỷ ăn người đã sắp tới gần hầm trú ẩn rồi, thế nhưng cửa hầm trú ẩn vẫn đang mở, tôi đoán bọn họ không kịp đóng cánh cửa thứ nhất lại." Cố Thanh Sơn nói.
Nhà kho đặt xe tăng cách cửa thứ nhất rất gần.
Chỉ cần quỷ ăn người tấn công vào, chắc chắn sẽ tới nơi nhà kho này đầu tiên.
"Hiện tại chúng ta không thoát ra được." Liêu Hành cắn răng, nói.
Cố Thanh Sơn nói: "Đúng, với lại cánh cửa thứ hai cách anh rất xa, coi như anh có thể
chạy tới, nơi đó cũng có người canh giữ rất nghiêm, chỉ có sĩ quan cấp cao và người
nhà mới có thể đi vào mà thôi."
Hai người dừng lại, rồi cùng nhau nhìn về phía xe tăng.
"Thời gian rất gấp." Cố Thanh Sơn nói.
"Ha ha, có thuốc hay không, cho tôi một điếu đi." Liêu Hành hắng giọng, bắt đầu bắt chuyện với binh sĩ kia.
"Nơi này nghiêm cấm khói lửa!" Binh sĩ kia lườm anh ta.
Liêu Hành hơi xấu hổ, rồi đưa tay xoa bụng, nói với vẻ buồn khổ: "Người anh em, tôi đã đói một ngày rồi, ít nhất trước khi sửa cái xe tăng kia, anh cũng phải cho tôi ăn cái gì đi chứ."
Điều này cũng là thật, anh ta đã sửa xe tải liên tục mấy giờ rồi.
Binh sĩ hơi do dự.
Liêu Hành nói tiếp: "Cả nhà của tôi đều mong chờ vào sức lao động của tôi mà thôi, hiện tại thật vất vả mới tìm được việc làm, thế nhưng bản thân tôi lại chịu đói, aiz, anh bạn, xin thương xót tôi đi mà."
Nói xong, Liêu Hành lấy tiền lương vừa lấy được ra, rút một tờ tiền giấy ra đưa cho
đối phương.
Binh sĩ động tâm.
"Giờ cơm đã qua, hiện tại cũng không có thức ăn nóng đâu." Binh sĩ thu tiền, nói.
"Anh lấy chút thức ăn cho tôi là được rồi, thứ gì cũng được hết." Liêu Hành lại đưa cho đối phương một tờ tiền giấy.
"Chiếc xe tăng này
"Tôi chỉ là thợ máy mà thôi, chẳng lẽ còn dám điều khiển xe tăng sao? Các người lại bắn chết tôi ấy chứ."
"Cũng đúng, anh đợi tôi trở về thì sửa tiếp."
"Được."
Binh sĩ rời đi.
Liêu Hành tiện tay rút một điếu thuốc ra châm lửa.
"Vừa rồi thuận tay lấy từ túi của tên kia
Cố Thanh Sơn: "Bớt nói nhảm đi, chúng ta phải sửa thứ này nhanh nhanh chút, rồi lái nó tới cánh cửa thứ hai, nếu không điếu thuốc này là điếu thuốc cuối cùng trong cuộc
đời của anh đó."
Liêu Hành nói: "Nói rất đúng, là một nhà khoa học, hiện tại là thời điểm chúng ta cứu vớt thế giới
"Tôi cũng không biết." Cố Thanh Sơn nói.
Liêu Hành yên tĩnh, không nhịn được mà hét lớn: "Gặp quỷ! Cậu không biết? Đã
không biết còn muốn tôi làm công việc này làm gì?"
"Xe tăng rất cứng rắn, có thể ngăn cản quỷ ăn người, với lại nghiên cứu một lát tôi sẽ
sửa được ngay thôi." Cố Thanh Sơn nhún vai, nói.
Liêu Hành nhìn chằm chằm hắn.
"Là một nhà khoa học, chúng ta phải tìm kiếm chân lý từ thực tế, nếu không biết thì học tập là sẽ biết mà thôi, không đúng sao?" Vẻ mặt Cố Thanh Sơn không thay đổi, nói.
Liêu Hành chán nản, nói: "Nghe Nữ Thần Công Chính nói, cậu từng cứu vớt vô số thế
giới
"Nếu không phải vậy thì còn gì nữa à?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên, hỏi lại.
"
Liêu Hành ném điếu thuốc xuống đất rồi giẫm tắt, bước về phía xe tăng.