Trên màn hình, từng hàng chữ nhỏ đỏ tươi liên tục lấp lóe, giống như đang nhắc nhở
điều gì đó.
"Hình như là nhắc nhở trục trặc
"Không biết." Cố Thanh Sơn nói.
"Như vậy thì chúng ta làm sao mà biết vấn đề của nó ở nơi nào." Liêu Hành lắc đầu, nói.
"Loại cấu tạo này
khởi động nó nhìn xem xem." Cố Thanh Sơn đề nghị.
"Được rồi
Xe tăng bốc lên khói đặc, đi được về phía trước vài mét, rồi lại đứng im không động
đậy.
Leng keng leng keng
Rầm rầm!
Bên ngoài, có vẻ như có một đống lớn linh kiện từ trên xe tăng rơi xuống.
"
"
"Gặp quỷ, trục trặc nặng như vậy, tôi phải tìm công cụ trợ giúp mới được." Liêu Hành vén tay áo lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Chờ đã
Hắn bay ra bên ngoài, rồi lại vội vàng trở về phòng điều khiển của xe tăng.
"Quỷ ăn người đã công phá nơi đây rồi." Hắn nói nhỏ.
Liêu Hành lại ngồi trở lại chiếc ghế, tìm kiếm những lệnh điều khiển có thể sử dụng
trên màn hình điều khiển.
Bên ngoài, từng tiếng kêu thảm vang lên.
Có người kêu khóc, nói: "Mau đóng cửa! Đóng cửa hầm trú ẩn lại!"
Rầm rầm rầm rầm
Cánh cửa phát ra những âm thanh chói tai, có vẻ như sắp đóng lại.
"Không kịp nữa rồi." Cố Thanh Sơn nói với vẻ tiếc nuối.
Từng luồng tàn ảnh xông vào hầm trú ẩn, thấy người là cắn.
Tiếng súng vang lên.
Càng nhiều người lùi về cánh cửa thứ hai.
Liêu Hành lo lắng, nói lớn:
"Thật đáng chết, tôi không hiểu cả chữ viết lẫn ký hiệu của cái thứ này, chúng ta phải làm gì mới có thể sửa được cái xe tăng đáng chết này đây? Ít nhất cũng phải làm cho
nó đi tới cánh cửa thứ hai chứ!"
Cố Thanh Sơn nói với giọng bình tĩnh: "Hiện tại trong tình hình này, chỉ có thể thông qua cách thử để đoán tính năng, ví dụ như anh có thể nhấn nút này
"Cái này sao?" Liêu Hành hỏi.
"Đúng, nó khá hút mắt, tác dụng chắc cũng không nhỏ." Cố Thanh Sơn nói.
Liêu Hành nhấn nút.
Ầm!
Xe tăng bắn ra một pháo.
Đạn pháo bay ra khỏi cửa sổ nhà kho, bắn thẳng vào cửa chính.
Gạch đá lập tức trút xuống, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hủy hoại hoàn toàn cánh
cửa của hầm trú ẩn.
Liêu Hành: "
Cố Thanh Sơn: "
Liêu Hành hỏi với vẻ nghi ngờ: "Cậu thật sự đã từng cứu vớt thế giới sao?"
"Lĩnh vực chính của tôi là robot, không phải xe tăng, còn lĩnh vực tôi xuất sắc nhất, là cận thân chiến đấu." Cố Thanh Sơn nói.
Liêu Hành trầm tư, gật đầu.
Ngay sau đó, trong đường hầm tăm tối, từng tiếng súng máy vang lên.
Tạch tạch tạch tạch tạch
Một giây
Hai giây
Ba giây.
Tất cả súng máy đều dừng lại.
Ngay sau đó, đèn dự phòng được mở lên.
Từng tiếng ồn ào truyền tới.
"Giết sạch! Giết sạch zombie đã xông vào!"
"Cửa cũng đã bị phá hỏng!"
"
"Quá tốt!"
Những quân nhân kia hoan hô.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Liêu Hành.
Liêu Hành thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Nếu như cậu có thể đảm bảo tôi không chết, rời đi nơi này tôi sẽ dạy cậu việc tán gái."
Cố Thanh Sơn nói: "Tôi đi quan sát tình huống hiện tại, anh chuẩn bị đón những tiếng reo hò của họ đi."
Nói xong hắn biến mất.
Chỉ một lát sau.
Đám người đi tới gần xe tăng.
Liêu Hành leo từ xe tăng ra, nhận được chào đón như anh hùng.
Anh ta được đưa vào cánh cửa thứ hai của hầm trú ẩn.
Cánh cửa này được đóng kín rất nhanh, kín mít.
Trong cửa lớn, là một căn cứ quân sự cỡ nhỏ.
Trong phòng chỉ huy.
Liêu Hành uống một chén rượu mạnh, tự giới thiệu bản thân: "Tôi là cựu phi công, tình hình vừa rồi rất nguy cấp, không thể không tự tiện bắn một quả pháo, xin hãy tha thứ."
"Không có việc gì, ngộ biến tòng quyền mà, hành động của anh hoàn toàn không có
vấn đề gì cả." Một thượng tá mỉm cười, nói.
Khi thiếu tá nói chuyện, những sĩ quan khác đều gật đầu.
Xem ra người này chính là sĩ quan tối cao ở nơi đây.
"Nếu có thứ gì cần sửa chữa, các người có thể tìm tôi
"Liêu tiên sinh, tha thứ cho tôi nói thẳng, tình huống hiện tại vẫn chưa thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, mọi người có thể sống sót hay không đều không biết." Thượng tá
nói.
"Đúng vậy." Liêu Hành cũng gật đầu.
"Anh còn am hiểu về lĩnh vực nào nữa không? Chỉ cần anh muốn thì tôi sẽ dùng toàn lực ủng hộ anh." Thượng tá nói.
Hắn ta cầm một chiếc điều khiển từ xa ra, bật ti vi truyền hình đang gắn trên vách
tường không xa.
TV mở ra, trong ti vi là cảnh tượng của thành phố.
Càng ngày càng nhiều quỷ ăn người xuất hiện, bọn chúng bao phủ dày đặc xung
quanh hầm trú ẩn, phong tỏa hoàn toàn khu vực này.
Thật sự là mọc cánh cũng khó thoát mà.
Lúc này, Cố Thanh Sơn lại xuất hiện một lần nữa.
"Liêu Hành, anh cần phải nghĩ cách chạy trốn, kẻ địch sắp tiến vào thành phố này, chẳng mấy chốc sẽ chiếm lĩnh nơi này." Cố Thanh Sơn truyền âm, nói.
"Cái gì! Trong thành phố này đều có quỷ ăn người, bọn họ vào bằng cách nào?" Liêu Hành sử dụng một tia linh lực để truyền âm.
"Bọn họ có một loại thiết bị đặc biệt, có thể không bị quỷ ăn người phát hiện." Cố
Thanh Sơn nói.
Liêu Hành trở nên nghiêm túc hơn.
Anh ta suy nghĩ vài giây, rồi nói với thượng tá: "Xin cho tôi nghỉ ngơi một lát, nếu như có bất cứ máy móc nào gặp trục trặc thì cứ tới tìm tôi."
"Không sao! Chuẩn bị cho Liêu tiên sinh một phòng đơn." Thượng tá vung tay lên.
Đây là một căn phòng kín mít.
Ngoài Liêu Hành ra, cũng chỉ còn Cố Thanh Sơn.
Liêu Hành ngồi trước giường, nhìn chằm chằm ổ điện trước mặt mà ngẩn người.
"Thế nào? Nghĩ mọi cách vũ trang bản thân đi chứ." Cố Thanh Sơn nói.
"Ta phải làm sao mới có thể vũ trang bản thân chứ?" Liêu Hành hỏi.
"Tìm vị Thượng tá kia muốn lấy vật liệu thép, linh kiện, máy móc động cơ, tôi sẽ
hướng dẫn anh làm ra một bộ robot đơn giản." Cố Thanh Sơn nói.
"Anh bạn, hiện tại cũng không phải đóng phim, những thứ đó càng làm tôi bị chú ý, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều kẻ địch." Liêu Hành nói.
"Cũng đúng nhỉ, thế nhưng anh đã không có cách nào khác cả." Cố Thanh Sơn nói.
Liêu Hành im lặng vài giây rồi nói: "Nữ Thần Công Chính đã từng nói, cậu là một
kiếm khách."
"Đúng." Cố Thanh Sơn nói.
"Như vậy, năng lực cận thân chiến đấu của cậu cũng rất mạnh đúng không?" Liêu Hành lại hỏi.
"Anh định nói cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.