favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 3052: Các sứ đồ của hỗn độn!

Chương 3052: Các sứ đồ của hỗn độn!

Gió thổi qua.

Một giọng nói già nua vang lên bên tai: “Nếu như ngươi đã chuẩn bị kỹ càng, muốn

tái chiến một lần nữa, vậy chỉ cần dùng sức mạnh vung lên Trường Kiếm của ngươi.”

Ngay sau đó, một giọng nam tuổi trẻ truyền đến: “Sức mạnh của chúng ta được giấu

bên trong ấn ký, sẽ dựa vào thuộc tính hỗn độn tương tự mà hòa thành một thể, khi

ngươi cầm kiếm này trong tay, sức mạnh của chúng ta sẽ cùng ngươi chiến đấu.”

Một giọng nữ ưu nhã vang lên: “Nhưng kỳ thật chúng ta cũng không có lòng tin có

thể chiến thắng, cho nên

bên trong ấn ký, bọn chúng sẽ được lưu truyền trong chuôi kiếm này, mở ra tất cả bí

mật bên trong hỗn độn cho ngươi.”

Lại một giọng nữ non nớt mang theo vài phần tủi thân mà nói: “Xin hãy hiểu được rõ

toàn bộ sự kiện —— cho dù thật sự không thắng được, chí ít những chúng sinh bị hủy

diệt kia, thậm chí là các sứ đồ chúng ta, đều phải biết được chân tướng rốt cuộc là như

thế nào.”

Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng, nghiêm nghị nói: “Yên tâm, ta sẽ dồn hết toàn lực đi

xác minh chân tướng, sẽ không để mọi người chết đi không công như vậy, nếu như có

thể thì ta sẽ nghĩ biện pháp chiến thắng Tà Ma.”

“Giao cho ngươi!” Bốn giọng nói cao thấp khác nhau đồng loạt lên tiếng.

Gió ngừng thổi.

Tất cả thanh âm cũng theo đó mà tan biến.

Ánh hào quang trắng xóa nhanh chóng tụ lại, vây quanh thân Trường Kiếm điên cuồng xoay tròn, khiến cho bề ngoài bằng đá hoàn toàn thay đổi.

Đột nhiên, tất cả ánh sáng chui vào trong Trường Kiếm.

Trường Kiếm khôi phục dáng vẻ ban đầu của nó.

Nếu nhất định phải nói ra điểm gì khác biệt với lúc trước thì ——

Ở chung quanh Trường Kiếm, loáng thoáng hiện lên từng ánh vàng nhàn nhạt, cứ

quấn quanh mãi không thấy tan đi.

Cố Thanh Sơn nắm chặt Trường Kiếm, khẽ gọi lên: “Sơn Nữ?”

“Công tử yên tâm, tôi đã sớm thức tỉnh, đang làm quen với sức mạnh của mình.”

Tiếng nói của Sơn Nữ vang lên từ trên trường kiếm.

Cố Thanh Sơn lập tức thở phào ra một hơi, lẩm bẩm nói: “Cũng may! Cũng may!”

Có vài tiếng nức nở của Sơn Nữ truyền đến từ trên trường kiếm.

“Thế nào? Hả? Cô làm sao vậy?” Cố Thanh Sơn lập tức khẩn trương hỏi.

“Không có gì

“Tôi nói cái gì?” Cố Thanh Sơn không rõ cho lắm.

“Chỉ một chút việc vặt, công tử tạm thời không vội mà hỏi chuyện này, tôi phải nói về

sức mạnh tôi vừa lấy được cho công tử biết.” Sơn Nữ nói.

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ đom đóm theo tiếng nói của cô mà dần xuất hiện:

[Kiếm linh chính miệng kể lại sức mạnh mà nó mới lấy được cho ngài.]

[Chú ý![

[Kiếm này vẫn có thần thông của bản thân nó: Bất hủ, đoạn pháp, tuệ mệnh, Thần Sơn

hộ giới.]

[Ngài biết được thần thông mới của kiếm này:]

[Đúc lại: Khi đứng bên trên núi Đại Thiết Vi, ngài mới có thể thi triển thần thông này, làm cho cả Lục Đạo Luân Hồi đúc lại thành đại lục Hồng Hoang, tất cả các pháp tắc

đều sẽ được sắp đặt như trước, toàn lực nâng đỡ kỷ nguyên căn bản này.]

[Sương khói: Phóng thích thần thông này, ngài sẽ tạm thời thu được một loại sức

mạnh siêu phàm nào đó của cả bốn vị sứ đồ trong quá khứ.]

[Chìa khóa bí mật: Kiếm này đại diện cho ý chí của các mấy vị sứ đồ hỗn độn trong

quá khứ, khi nó nằm trên tay của ngài, nó sẽ tập hợp tất cả quyền hành của năm vị sứ

đồ hỗn độn, bởi vậy, toàn bộ hỗn độn đều phải nghe theo mệnh lệnh của ngài, mở ra

tất cả các bí mật cất giấu cho ngài.]

…

Trường Kiếm thoát khỏi tay của Cố Thanh Sơn, nhẹ nhàng điểm một cái, sau đó bay

tới giữa không trung.

Cô và Thần Kiếm Định Giới lần lượt ẩn vào hư không hai bên Cố Thanh Sơn, lúc nào

cũng duy trì cảnh giác, âm thầm hộ vệ cho hắn.

Tất cả dị tượng cũng biến mất.

Cố Thanh Sơn quay đầu, nhìn về phía Phi Ảnh.

“Phi Nguyệt, ta có thể cảm nhận được loại sức mạnh kia từ trên người ngươi

Hắn nói rất mập mờ, nhưng Phi Ảnh nghe hiểu được.

——Là may mắn chân thực!

Trong hầu hết các huyền bí cùng pháp tắc, may mắn chính là loại không thể nói ra

bằng miệng được.

“Đúng vậy, một ngươi khác lo lắng ta xảy ra vấn đề trên đường đưa kiếm, nên đã ban

sức mạnh này cho ta.” Phi Ảnh nói.

Cố Thanh Sơn cười nói: “Làm vậy là đúng.”

Cái đuôi của Phi Ảnh nhẹ nhàng lay động, hóa thành hai chân, cả người nhẹ nhàng rơi

đến trước mặt Cố Thanh Sơn.

“Hành động tiếp theo của ngươi hình như cực kỳ quan trọng, như vầy đi, ta sẽ không

đi.” Phi Ảnh nói.

Có vẻ là sợ Cố Thanh Sơn từ chối, nàng nói tiếp:

“Bây giờ ta đã chuyển sinh thành Nhất Tộc Thời Gian, trên người có cả quyền năng

vận mệnh và thời gian, ngoài ra, sức mạnh mà một ngươi khác cho ta vừa mới bắt đầu

có hiệu quả —— ta nhất định có thể giúp ngươi một tay.”

Cố Thanh Sơn nghĩ cũng phải.

Tạm thời không đề cập tới vận mệnh và thời gian, chỉ cần là loại sức mạnh “May mắn

chân thực” này thôi là đã không gì sánh kịp rồi.

“Được, bây giờ chúng ta liền đi ——”

Cố Thanh Sơn vừa nói ra được phân nửa, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng lên một

cái.

Chậm đã.

Khoan đã từ từ.

“May mắn chân thực” vừa có tác dụng không lâu, Phi Nguyệt đã được thuật thời gian

chung cực của Tạ Sương Nhan bắt lấy, trực tiếp đem tới trước mặt mình.

Quả thật, chuyện này chính là do Tạ Sương Nhan tự mình quyết định ——

Nhưng người nào dám nói, trong đó không có nhân tố may mắn?

May mắn

Nếu như nói Phi Nguyệt trực tiếp đến trước mặt mình là một loại may mắn, như vậy

ngược lại ——

Nếu nàng không bị Tạ Sương Nhan thay đổi chỗ, mà cứ trôi nổi lềnh bềnh trong dòng

sông Thời Gian, cứ bước từng bước một tìm kiếm mình, vậy sẽ là một loại bất hạnh.

Cố Thanh Sơn lập tức hỏi: “Phi Nguyệt, trước khi ngươi đến chỗ của ta, đã gặp được

cái gì?”

Phi Ảnh ngơ ngác nói: “Không có, sau khi ngươi cho ta sức mạnh đó, ta ôm Trường

Kiếm đi vào dòng sông Thời Gian, vừa bơi không lâu thì đã gặp bọn người Lưu Lân,

lúc đang chuẩn bị nói chuyện thì lập tức bị truyền tống tới rồi.”

Đụng phải Lưu Lân!

Lưu Lân là tộc trưởng của Nhất Tộc Thời Gian, vốn là đứng ở bên phe của mình, nhưng vì cái gì may mắn chân thực lại để Phi Nguyệt trực tiếp tránh khỏi hắn ta chứ?

Chương trướcChương tiếp