Lão yêu tinh nói: “Thật không thể tin được, bây giờ thì tất cả các điều kiện đều đã
được tập hợp đầy đủ
hiện tại ta có thể kể đại khái lại bí mật kia cho ngươi rồi.”
“Rốt cục là bí mật gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đầu tiên ——” lão yêu tinh nói: “Kỷ nguyên hỏa của chúng ta là kỷ nguyên mạnh
nhất bên trong Tứ Thánh Trụ, chuyện này cho dù là ngươi cũng phải thừa nhận, đúng
không.”
Cố Thanh Sơn đành phải gật gật đầu.
Lúc này lão yêu tinh mới nói tiếp: “Nhưng ở bên trong kỷ nguyên Tứ Thánh, đã thật
sự xuất hiện một * mạnh mẽ nhất, tên của nó đã bị xóa sạch bên trong tận thế, nhưng
chúng ta vẫn có thể dùng Kỷ Nguyên Địa để xưng hô nó, ta tin là ngươi đã sớm tiếp
xúc qua sức mạnh của nó.”
“Ta bắt đầu tiếp xúc với Tứ Thánh Trụ từ Hồn Khí Địa đấy.” Cố Thanh Sơn đáp đầy
khẳng định.
Lão yêu tinh nói: “Tất cả kỷ nguyên căn bản đều không ngừng thay đổi, bọn chúng
sinh ra, mạnh lên, hưng thịnh, suy bại thậm chí là bị thay thế, đây gần như là định luật cố định bên trong chư giới, thẳng đến kỷ nguyên địa sinh ra ——”
“Không có bất kỳ thứ sức mạnh nào khác có thể thay thế được nó.” Cố Thanh Sơn
nói.
“Đúng vậy, kỷ nguyên địa vẫn luôn không có địch thủ, chúng sinh Chư Thiên Vạn Giới đều phải quỳ mọp dưới chân của nó, cúng bái tất cả mọi thứ của nó —— nó đã
vượt qua từ gông cùm này đến xiềng xích khác, leo lên đến mức độ mà tất cả kỷ
nguyên trước kia đều phải ngước nhìn trên con đường văn minh.” Lão yêu tinh nói.
“Sau đó thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hắn đột nhiên kịp phản ứng.
—— Bốn kỷ nguyên mạnh nhất đã bị tận thế hủy diệt.
“Chuyện này ta đã biết, nó bị hủy diệt bởi tận thế.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không, ngươi không biết ——kỷ nguyên hỏa của bọn ta cực kỳ chú trọng đến
chuyện khai quật những lịch sử đã mất đi kia, cho nên bọn ta biết, kỳ thật kỷ nguyên
địa đã phát triển đến một trạng thái cao nhất, bọn họ sắp tìm hiểu được một bí mật
chân chính liên quan tới chúng sinh, cũng chính vào thời khắc đó, tận thế mạnh nhất
bên trong chư giới đã giáng lâm từ trong hỗn độn —— tận thế này hủy diệt kỷ nguyên
địa.” Lão yêu tinh nói.
“Tận thế mạnh nhất
“Đúng vậy, tận thế kia là mạnh nhất bên trong chư giới, đồng thời căn cứ vào khảo
chứng của kỷ nguyên thủy, nó cũng là tận thế đầu tiên bên trong hỗn độn.” Lão yêu
tinh thâm trầm mà nói.
Là tận thế đầu tiên!
Chuyện này mang quá nhiều ý nghĩa!
Cố Thanh Sơn mừng rỡ, hỏi: “Ngươi có manh mối không?”
“Loài yêu tinh bọn ta biết đại khái một chút, nhưng chỉ là biết một chút mà thôi ——
dù sao, lúc đầu cái chỗ kia căn bản không cách nào đến được, càng không cách nào dò
xét bí mật trong đó —— may mà bây giờ ngươi đã khác biệt, ta đoán, ngươi hẳn có
thể đi xem một chút, có lẽ sẽ phát hiện cái gì đó.” Lão yêu tinh nói.
“Đi!” Cố Thanh Sơn nói.
…
Làn sương mù.
Sương mù giăng kín cả hư không, cho dù làn gió lạnh lẽo càn quét không ngừng lấy một giây, cũng không cách nào khiến chúng tản ra.
Cố Thanh Sơn đứng trong làn sương mù, lên tiếng nói: “Nơi mà ngươi nói chính là
chỗ đó sao?”
Lão yêu tinh nói: “Đúng vậy, từ giờ trở đi, chúng ta đều không có biện pháp đi tới,
ngươi phải tự mình nghĩ biện pháp tới gần, đi xem có thể thu hoạch được một chút
đầu mối gì hay không.”
“Ta cũng không thể đi qua sao?” Phi Ảnh hỏi.
“Hắn là chủ nhân tận thế, ngươi là cái gì?” Lão yêu tinh liếc nhìn nàng một cái, nói:
“Ngươi chỉ cần tới gần thì sẽ lập tức hóa thành tro tàn —— trong lịch sử có vô số
người đều thử qua, bọn họ đều mạnh hơn so với ngươi, nhưng bọn họ đều có kết cục
như vậy cả.”
Phi Ảnh không khỏi nhìn vào sâu trong làn sương mù nọ.
Chỉ vẻn vẹn dựa vào cảm giác, nàng cũng có thể phát giác được, sâu bên trong làn
sương mù có một thi thể khổng lồ kéo dài mấy ngàn dặm trôi nổi bên trong hư không,
đứng im bất động.
Khư Mộ.
Đây là một tòa Khư Mộ khác.
Khác với bộ thi thể nhìn thấy bên trong hỗn độn lúc trước.
—— Cỗ thi thể này không có bất kỳ khí tức gì, nó lâm vào một loại tĩnh mịch nào đó,
phảng phất như đã đánh mất ý thức trong những năm tháng xa xưa vô tận trước đó.
Nó cũng không còn thả ra bất cứ phù văn hủy diệt nào, lại càng không có một chút
sức mạnh huyền bí gì vây quanh nó.
Tất cả mọi thứ ở nơi này đã trở về với tĩnh mịch.
Cố Thanh Sơn suy tư một lát, hỏi: “Hình như toà Khư Mộ này đã không có chút tác
dụng nào
“Trong thời đại kỷ nguyên hỏa, bí mật sâu nhất mà chúng ta từng dọ thám được chính
là nó.”
Cả khuôn mặt lão yêu tinh toàn là vẻ khẩn trương, phảng phất như nhớ ra cái gì đó vô cùng đáng sợ.
Nó thoáng bình phục tâm tình một chút, sau đó mới nói tiếp:
“Trong những năm tháng cường thịnh nhất của kỷ nguyên chúng ta, mấy vị đại yêu
tinh kiệt xuất nhất từng đứng trước tòa Khư Mộ này, liên thủ thi triển yêu thuật vĩ đại nhìn trộm chân tướng của quá khứ, từ đó thấy được một cảnh tượng ——”
“Cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Chúng ta nhìn thấy tận thế ban sơ kia, bắt đầu bò ra từ trong miệng của toà Khư Mộ
này.” Lão yêu tinh nói.
Cố Thanh Sơn yên tĩnh.
Hắn nhớ tới toà Khư Mộ trước đó đã từng nhìn thấy.
—— Thi thể giương miệng, phảng phất như trước khi chết phát ra một tiếng gào thét,
thân thể cũng duy trì một loại tư thế đề phòng nào đó.
Miệng của nó mở lớn, phù văn hủy diệt không ngừng phun ra ngoài, khuếch tán ra
hướng vào trong làn sương mù.
Bên trong hỗn độn, tất cả những sức mạnh huyền bí hủy diệt đều được sinh ra từ bên
trong Khư Mộ.
Cố Thanh Sơn lại nhìn phía toà Khư Mộ trước mắt này.
Nó không còn phóng thích sức mạnh huyền bí hủy diệt nữa ——
Chẳng lẽ là vì lúc trước cho ra đời tận thế đầu tiên kia, cho nên đã tiêu hao hết sức mạnh của nó?
Lão yêu tinh tiếp tục nói: “Tìm kiếm bí mật này hình như vượt ra khỏi mức cực hạn
có thể chịu đựng của bọn ta, trong nháy mắt các vị đại yêu tinh kia đang thi triển yêu thuật để thu hoạch được bí mật, họ trực tiếp lâm vào hủy diệt vĩnh hằng, mà ta cùng
Nhục Nhục thì là người nắm giữ cuối cùng của bí mật này.”
“Các ngươi sống sót được.” Cố Thanh Sơn nói.