Ngay sau đó, bóng đen tăm tối trên người cô gái biến mất hoàn toàn không thấy gì
nữa.
Nàng ta khôi phục lại lý trí, mở mắt ra nhìn về phía ông lão trước mặt.
"Sư phụ
Cô gái nói với giọng vui mừng.
Ông lão thu tay lại, nhìn chằm chằm nàng ta, lắc đầu với vẻ đau thương: "Không
được, bọn chúng nắm giữ chân lý hủy diệt, là Chư Giới Tận Thế
biết tại sao bọn chúng lại phải hủy diệt chúng sinh, thế nhưng các ngươi không thể
chiến thắng cái tên này được."
Ông lão ngẩng đầu, nhìn về bóng người màu đen phía bầu trời.
Cô gái thả thần niệm của mình ra, đảo qua toàn bộ châu lục.
Khắp nơi trên châu lục đều là cảnh tượng hoang vu đổ nát, vô số chúng sinh bị hủy
diệt, các cường giả vẫn đang cố chống lại, thế nhưng dùng mọi cách cũng không thể
giết chết những quái vật kia.
Cô gái đau khổ cắn chặt răng, chảy nước mắt, nói: "Chẳng lẽ kết quả của chúng ta sẽ
chỉ có bị hủy diệt hay sao?"
Ông lão gật đầu, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc, giống như đã làm ra một quyết định nào đó.
"Đồ nhi, con nghe kỹ."
"Ta chính là sứ đồ của Hỗn Độn, đã sớm được dự báo sẽ có nguy hiểm giáng lâm, cho nên đã gửi hồn vào một chúng sinh để tồn tại trên thế giới này vào mấy trăm năm
trước, trợ giúp các con mạnh lên, đáng tiếc rằng vẫn không thể ngăn cản lại sự hủy
diệt
"Hiện tại chỉ còn lại một cách duy nhất, ta sẽ tập hợp toàn bộ lực lượng của thế giới lên người con
Kỷ nguyên này."
Hai mắt của cô gái tuôn ra máu, nói: "Tất cả mọi người đều chết rồi, đều tại con không đủ mạnh, không thể bảo vệ mọi người
đúng, làm sao có thể trở thành người sống sót duy nhất được!"
Ông lão đặt tay lên vai nàng ta, nói: "Con phải tiếp tục sống sót, bảo vệ lực lượng của Kỷ nguyên tới tương lai."
"Vì sao?" Cô gái hỏi.
"Trong dòng sông thời gian, chắc chắn sẽ sinh ra vô số người có tài năng tuyệt đỉnh, sẽ có càng nhiều nhân vật mạnh hơn xuất hiện, sẽ có người đáng cho con sánh vai
chiến đấu, con phải ở tại tương lai tìm kiếm bọn họ
"
Cô gái chấn động toàn thân.
Trên bầu trời, bóng người màu đen kia bỗng nói: "Các ngươi nói xong chưa? Thời
gian kéo dài càng lâu, ta sẽ càng mạnh hơn trước, toàn thế giới này bị hủy diệt đã là kết cục đã định từ trước, chẳng lẽ các ngươi cho rằng mình còn có thể sống sót nữa
sao?"
Bóng người màu đen tiện tay chỉ về phía cô gái kia.
Lần này, cô gái không thể chống lại lực lượng của hắn ta nữa.
Ầm!
Cơ thể của cô gái vỡ nát, hóa thành sương mù máu.
Sứ đồ Kỷ Nguyên, chết!
Ông lão kia vẫn không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn bóng người màu đen kia, rồi bỗng
nở một nụ cười.
"Thật sự thì chúng ta không đánh thắng được ngươi
Trên tay ông ta bỗng xuất hiện từng tầng từng tầng ánh sáng màu vàng kim, hóa thành
vô số phù văn liên tục phun trào.
Ngay sau đó
Ông lão bỗng biến mất tại chỗ, xuất hiện trước mặt bóng người màu đen kia.
"Chết!"
Bóng người màu đen thuận miệng nói.
Hắn ta dùng một quyền đấm xuyên qua cơ thể ông lão kia.
Ông lão cũng không để ý, liều mạng khắc luồng sáng màu vàng kim trên tay mình vào
ngực bóng người màu đen kia.
Bóng người màu đen bỗng cứng người lại.
Từng hình bóng hủy diệt khổng lồ từ trên người nó bị bóc ra, tản vào trong những
đường ống xung quanh.
"Ngươi đã làm cái gì! Không thể nào! Đây là thân thể
Bóng người màu đen hét lên với vẻ hoảng sợ.
"Ngươi là tận thế, mà ta lại là sứ đồ Hỗn Độn, lực lượng của ta đương nhiên sẽ cùng một cấp độ với ngươi, hiện tại ta dùng hết toàn bộ lực lượng của ta, muốn cướp lấy cơ
thể này của ngươi, rồi phong ấn nó lại." Ông lão nói.
Ông lão cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt đất đã bị vô số tận thế hoành hành.
Thế giới đang đi hướng hủy diệt.
Kỷ nguyên, kết thúc.
Ông lão thở dài, duỗi một cánh tay khác, hút về phía hư không.
Linh hồn của cô gái kia xuất hiện trong hư không, rồi lơ lửng cạnh người ông lão, nói những gì đó với vẻ mặt lo lắng.
Ông lão nghe vài câu, mỉm cười rồi nói: "Con của ta, chỉ khi ta quay trở lại Vĩnh Diệt, thì con mới có một cơ hội."
"Chúng sinh mới có một cơ hội."
Luồng ánh sáng vàng kim trên tay ông tay bỗng sáng rực lên, soi sáng mọi nơi trong
hư không.
Trong ánh sáng, tất cả những đường ống màu đen kia dần dần lùi bước rời đi, tan biến
vào trong hư không.
Nơi này chỉ còn lại bóng người màu đen kia mà thôi.
Sắc mặt ông lão cứng lại, nói: "Ta đã dùng toàn lực để sử dụng Hỗn Độn Phong Ấn, nó có linh tính rất đặc biệt, nếu như không có chuyện nào ngoài ý muốn thì trong
tương lai, nó sẽ chiếm cơ thể của loại tận thế này
"Đồ nhi, vì giúp con tránh thoát những tận thế kia đuổi giết, ta sẽ làm linh hồn của con rơi vào trong trạng thái ngủ say, tới tận khi Hỗn Độn Phong Ấn thức tỉnh, có được
nhân cách độc lập, đủ để đàn áp cơ thể này
"Linh của Phong Ấn sẽ tự động nhớ tới cách rèn đúc Chìa khóa lực lượng của Kỷ
nguyên
Bóng người của ông lão dần dần hòa nhập vào trong luồng sáng vàng kim vô hạn.
Linh hồn của cô gái lo lắng xoay xung quanh, lưu luyến không rời, trong miệng liên
tục nói cái gì đó.
Ông lão vươn tay, kết ấn.
"Nhớ kỹ loại kết ấn này, tác dụng của nó là giải phóng lực lượng bên trên chìa khóa."
"Đúng vậy, một ngày nào đó, con cần tìm lại lực lượng của mình
khóa."
Ông lão dừng một chút, rồi nói tiếp: "Nó thuộc về con."
"Vào thời điểm nào đó trong tương lai, đồ nhi của ta, chắc chắn sẽ có người lấy lại lực lượng của Kỷ nguyên, khi hắn lại truyền cho con lực lượng
"Hắn chính là đồng đội chân chính của con, các con sẽ kề vai chiến đấu."
"Con sẽ thức tỉnh tất cả lực lượng."
"Có lẽ các con có thể báo thù cho chúng sinh."