Liêu Hành đi theo hắn ra khỏi căn phòng này.
Hai người đi xuống tầng một, đi tới trước đài tiếp tân, lại gặp người phụ nữ tóc vàng khi trước.
"Tiên sinh muốn trả phòng sao?"
Người phụ nữ này hỏi.
"Không, tôi chỉ định ra ngoài một lát mà thôi
Liêu Hành mỉm cười, nói: "Nữ sĩ, tôi biết mình có hơi đường đột, thế nhưng tôi vẫn phải nói lời thật lòng với ngài rằng, hôm nay ngài rất xinh đẹp."
"Cám ơn." Người phụ nữ cười nói.
Liêu Hành gật đầu, chuẩn bị rời đi.
"Tiên sinh, anh định đi đâu vậy?" Người phụ nữ hơi do dự, rồi hỏi.
Cố Thanh Sơn bỗng nói: "Muốn bản đồ."
Liêu Hành giật mình.
Đúng rồi, khi trước còn hỏi cần bản đồ nữa.
Anh ta mỉm cười, nói với vẻ từ tốn: "Đây là lần đầu tiên tôi tới thành phố này, muốn đi dạo một lát, thế nhưng vẫn chưa quen đường, nơi này có bán bản đồ không?"
"Có." Người phụ nữ kia lấy bản đồ ra, đưa tới trước mặt anh ta.
"Nữ sĩ, tôi đã có tấm bản đồ này rồi, xin lỗi."
"Không sao, xin hãy đi tới những cửa hàng khác để mua bản đồ nào tỉ mỉ hơn, chúc anh vui chơi vui vẻ."
"Cám ơn."
Liêu Hành đi ra khỏi khách sạn rồi bỗng sửng sốt.
Bên ngoài quán rượu cũng không phải là đường đi thật dài, mà là một vùng tăm tối.
Không nhìn thấy cái gì cả.
"Tình hình này là sao?" Liêu Hành hỏi với sắc mặt không thay đổi.
"Không rõ lắm, tôi chỉ có thể nói với anh rằng, tấm bản đồ vừa rồi hoàn toàn khác với tấm bản đồ lần trước." Cố Thanh Sơn nói.
"Gặp quỷ, cái gì đều không thấy thì phải làm cái gì đây?" Liêu Hành hỏi với vẻ bối rối.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn dần dần trở nên nghiêm túc.
Loại Tà Tế này, đã từ bỏ sự công bằng, là một loại tế thuật được sáng tạo hoàn toàn để
giết người.
Chơi không lại, cho nên hạ độc thủ sao?
Liêu Hành chỉ là người bình thường, đối mặt tình hình như này thì phải làm sao?
"Liêu Hành."
"Cái gì?"
Cố Thanh Sơn nói nhỏ: "Nghe đây, coi như Tà Ma lấy đi toàn bộ lực lượng của anh, để mọi thứ trở lại như lúc ban đầu, thế nhưng nó không thể cướp đi trí nhớ và tri thức của anh
"Tôi biết ý của cậu, hiện tại tôi là nhân vật max cấp trùng sinh đúng không
nhưng nơi này quá quỷ dị." Liêu Hành nói.
"Trở lại khách sạn, chúng ta phải thu thập tình báo trước." Cố Thanh Sơn nói.
"Ý kiến hay." Liêu Hành gật đầu.
Anh ta quay người lại, thế nhưng lại phát hiện khách sạn đã biến mất trong bóng đêm.
Không thấy khách sạn đâu cả!
Sắc mặt Liêu Hành biến đổi, thử đi về phía trước vài bước, định đưa tay ra sờ cánh
cửa khách sạn.
Thế nhưng anh ta không sờ thấy gì cả.
Ngoài nơi mà anh ta đang đứng, toàn bộ thế giới đều hóa thành bóng đêm.
Bỗng nhiên, giọng nói của Cửu Diện Trùng Ma vang lên:
"Thế nào? Cố Thanh Sơn, lần này ngươi còn không chết sao?"
"Anh ta chỉ là một người bình thường, ngươi làm như vậy đã không có bất cứ tinh
thần thi đấu nào cả." Cố Thanh Sơn nói với giọng thản nhiên.
Cửu Diện Trùng Ma cười với vẻ hả hê:
"Đây là Ngục Tù Hắc Ám! Nếu như ngươi còn có thể sống sót trong ngục tù này thì
coi như ta thua!"
Lông mày Cố Thanh Sơn nhíu lại, hỏi: "Thật sao?"
"Đương nhiên
"Nếu như ngươi vẫn có thể sống sót, coi như ta thua, thế nhưng ta vẫn không làm cho tà thuật này kết thúc, ta sẽ mở lại nó, tiếp tục nghĩ cách khác, tiếp tục đọ sức với
ngươi như vậy, tới tận khi nào hủy diệt ngươi hoàn toàn, Cố Thanh Sơn!"
"Đó chính là chơi xấu, ngươi cũng không phải là yêu tinh, nhàm chán thật." Cố Thanh Sơn thở dài, nói.
Cửu Diện Trùng Ma run lên.
Run?
Tại sao nó lại run?
"Hưởng thụ sự tuyệt vọng đi, Cố Thanh Sơn, ngươi và đồng đội của ngươi đừng nghĩ
rời khỏi thuật này
Cửu Diện Trùng Ma nói, bóng người dần dần lùi về phía sau.
Nó biến mất trong hắc ám.
Liêu Hành nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn an ủi Liêu Hành: "Không sao đâu."
"Thế này mà vẫn không sao nữa à! Chúng ta không ra được nữa đâu đấy người anh
em!" Liêu Hành nói với vẻ khó tin.
"Thực ra nơi này xuất hiện một vấn đề." Cố Thanh Sơn nói.
"Cái gì?" Liêu Hành hỏi.
"Khi toàn bộ tà thuật bị chúng ta đánh bại thì mới có thể khởi động lại thuật này."
"Đúng."
"Như vậy, chúng ta không đánh bại tà thuật, đầu tiên làm cho anh trở nên cực kỳ
mạnh mẽ, mạnh tới mức có thể đánh bại toàn bộ tà thuật, như vậy thì cũng có thể kết
thúc mọi thứ."
Liêu Hành thở phào nhẹ nhõm.
Dù trong hoàn cảnh nào đi nữa thì Cố Thanh Sơn vẫn luôn có thể tìm được cách.
Coi như là hi vọng xa vời
Thế nhưng nó vẫn là hi vọng, ít nhất làm cho con người ta có hi vọng, có động lực để
cố gắng, không tới mức bởi vì bóng đêm vô tận mà tuyệt vọng rồi nổi điên.
"Phải mạnh tới mức nào chứ
"Đương nhiên." Cố Thanh Sơn nói.
"Được rồi, dù sao lúc trước tôi cũng đã là người tu hành rồi, chiến đấu thực sự không đáng kể." Liêu Hành vỗ ngực, nói.
Hai người đồng thời yên lặng.
"Đừng nói gì cả, lắng nghe đi." Cố Thanh Sơn nói.
Trong bóng đêm sau lưng Liêu Hành, truyền tới tiếng sàn sạt làm cho người ta rùng
mình.
"Cố Thanh Sơn
"Ừm?"
"
"Được."
Cố Thanh Sơn đi về phía trước mấy bước, quay người làm ra tư thế phòng ngự, đề
phòng phương hướng truyền tới những âm thanh kia.
Liêu Hành cũng làm ra động tác y như vậy.
Sau đó, trong bóng đêm có một đôi đèn lồng sáng lên.
"Ha ha, đây là do tà tế san bằng sự bất công sao? Đưa cho chúng ta hai chiếc đèn lồng?"
Liêu Hành bình tĩnh lại, cười nói.
Cố Thanh Sơn quát: "Nguy hiểm, chạy đi!"
Hắn xoay người lại, chạy nhanh khỏi nơi này.
"Này, có đèn lồng kìa! Lấy đèn lồng rồi chạy cũng không muộn mà!" Liêu Hành nói lớn.
"Đó là mắt của quái vật." Cố Thanh Sơn nói.
"Cái gì!" Liêu Hành hét lên.
Cố Thanh Sơn vừa chạy vừa nhìn về những dòng chữ trước mắt:
"Hai người đã bước vào căn phòng nào đó trong Ngục Tù Hắc Ám, đây là một thế
giới Tướng Vị cỡ nhỏ."
"Chú ý, sự công bằng duy nhất trong lần Tà Tế này là khi bắt đầu, những ma vật mà các người gặp được, thực lực chỉ có gấp mười lần người bình thường mà thôi."
"Chỉ vậy mà thôi."
Tất cả dòng chữ nhỏ đều biến mất.
Thực lực hơn kém nhau gấp mười lần.
Nói như vậy
Coi như với kỹ năng của Cố Thanh Sơn, cũng không thể xác định được có thể chiến
thắng trong lần này hay không.
Thế nhưng vẫn phải thắng.
Không thắng, mọi thứ đều xong đời!
Tiếng sàn sạt phía sau lưng trở nên vội vàng hơn, âm thanh càng ngày càng gần.
Nhanh thật!
Ngay sau đó, một cơn gió hôi thối thổi tới
Không trốn được!