favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
  3. Chương 3070: “Ngươi còn nhớ Long Thần hay không?”

Chương 3070: “Ngươi còn nhớ Long Thần hay không?”

Trong hư vô, vô số ánh vàng bay ra ngoài, lượn lờ trên nắm tay của Lạc Băng Ly.

Chỉ trong chớp mắt tiếp theo ——

Hư không khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Trong hư không, lại xuất hiện tầng tầng lớp lớp thế giới lần nữa.

“Rốt cục thì nó có bao nhiêu thế giới tướng vị!” Lạc Băng Ly cau mày nói.

Từng ánh sáng vàng lượn lờ không ngớt chung quanh nắm đấm của nàng, dần dần

ngưng tụ thành hình, sắp đánh ra lần nữa ——

Trong toàn bộ hư không, tất cả nguyên hư bị nàng đánh thức lần nữa, thực thể hóa

thành một thứ mang hình dáng pha lê.

Tất cả thế giới bị phong ấn trong đó.

Lạc Băng Ly đánh ra một quyền lần nữa ——

Oanh!!!

Chư giới hoàn toàn vỡ vụn, hóa thành tro bụi lần nữa.

“Hô

tái nhợt, nàng nói.

“Ngươi mới vừakhôi phục thực lực, lại lập tức đánh nát nhiều thế giới như vậy, quả

thật có chút nóng vội rồi.” Cố Thanh Sơn cau mày mà nói.

Chỉ thấy thân hình Lạc Băng Ly lảo đảo muốn ngã, gần như không cách nào đứng

vững trong hư không.

Cố Thanh Sơn lập tức bắt được nàng, quát khẽ lên: “Nơi đây không nên ở lâu, xem ra

ta phải dùng lá bài tẩy cuối cùng rồi.”

Sau lưng của hắn đột nhiên hiện ra một thanh chiến kỳ.

“Cho ta mượn sức mạnh cuối cùng của ngươi, chúng ta nhất định phải rời đi nơi này.”

Hắn gấp giọng nói.

“Thừa dịp con côn trùng kia còn chưa xuất hiện, chúng ta đi mau!” Lạc Băng Ly

không chút do dự đưa tay đặt lên trên chiến kỳ.

Cố Thanh Sơn cũng theo đó mà nắm chặt chiến kỳ.

Chỉ một thoáng, một nhóm chữ nhỏ đom đóm xuất hiện trong hư không:

[Sức mạnh của sứ đồ Địa tràn ngập bên trong chiến kỳ.]

[Nhờ vào vậy, ngươi có thể lập tức kích hoạt sức mạnh của Tứ Thánh Trụ: Che chở.]

[Che chở: Bất kể bản thân ở chỗ nào, ngài cũng có thể trở về Thế Giới của Đất.]

Cố Thanh Sơn dùng sức vung chiến kỳ lên.

Chiến kỳ lập tức tăng vọt ra ánh hào quang mãnh liệt, bao phủ hắn cùng Lạc Băng Ly

vào trong đó.

Trong chớp mắt cuối cùng.

Cửu Diện Trùng Ma đột nhiên hiển hiện trong hư không, quát: “Đừng hòng chạy!”

Nhưng mà chẳng kịp chờ nó làm cái gì, hào quang hừng hực kia đột nhiên bộc phát,

mang theo Cố Thanh Sơn và Lạc Băng Ly phá vỡ hư không mà đi.

Thế Giới của Đất.

Một màn ánh sáng hiện lên, Cố Thanh Sơn và Lạc Băng Ly đột nhiên xuất hiện.

Lạc Băng Ly được hắn nâng đỡ, chật vật đứng tại chỗ nói: “Nơi này là —— Thế Giới

của Đất?”

“Đúng vậy, đây cũng là mảnh đất còn sót lại của kỷ nguyên các ngươi.” Cố Thanh

Sơn nói.

“Là thế giới tướng vị của sư phụ ta—— đáng tiếc người đã không có ở đây.” Lạc

Băng Ly thở dài nói.

“Trong thế giới này, chỉ có ta mới có thể vận dụng sức mạnh siêu phàm, cho nên Cửu

Diện Trùng Ma kia sẽ không dám đến, ngươi nắm chắc thời gian nghỉ ngơi một chút

đi.” Cố Thanh Sơn nói.

“Tốt, ta phải nghỉ ngơi một lát, mới có thể tiếp tục bảo vệ ngươi.” Lạc Băng Ly ngồi

xuống dưới đất, thở dốc một hơi rồi nói.

Bỗng nhiên.

Trên bầu trời, một cái bóng đen đột nhiên lao nhanh tới, ầm một tiếng đã rơi xuống

đối diện hai người.

Là Cửu Diện Trùng Ma!

Cố Thanh Sơn biến sắc, quát khẽ lên: “Ngươi cũng dám đến?”

Hắn lấy Trường Kiếm từ hư không ra, nắm trong bàn tay, vung ra một ánh kiếm

quang.

Cửu Diện Trùng Ma đứng đấy bất động.

Ánh kiếm chém ngang trên người của nó, sau đó lập tức vỡ vụn ra.

Lại nhìn vào Cửu Diện Trùng Ma, trên người không có lấy một vệt lằn

—— lấy thực lực hiện giờ của Cố Thanh Sơn, căn bản đừng mong thương tổn được

nó một chút nào!

Cửu Diện Trùng Ma chậm rãi cất bước về phía hai người, châm chọc nói: “Thực lực

yếu ớt đến mức nào, Cố Thanh Sơn, ngươi cho rằng nơi này không cách nào dùng

được sức mạnh siêu phàm, cho nên ta cũng không dám đến hay sao?”

“Nơi này là thế giới của ta.” Cố Thanh Sơn nói.

Hắn đỡ lấy Lạc Băng Ly, chậm rãi lui lại.

Cửu Diện Trùng Ma bật cười một tiếng, nói: “Đáng tiếc, cho dù ngươi cấm tuyệt tà

thuật của ta, cũng chỉ là phí công vô ích —— bởi vì ta chỉ dựa vào sức mạnh cơ bản

nhất của thân thể thì cũng có thể triệt để xé nát ngươi ra!”

Đông ——

Mặt đất dâng trào lên bụi mù tận trời.

Thân thể của Cửu Diện Trùng Ma như đạn pháo bay thẳng đến hai người.

Mà đối diện nó, Cố Thanh Sơn thả Trường Kiếm xuống, hình như đã thừa nhận mình

bại trận.

Cửu Diện Trùng Ma nhảy lên thật cao, dùng vuốt nhọn đâm thẳng vào đầu của hắn!

Chỉ trong chớp mắt ——

Trời đất quay cuồng!

Cửu Diện Trùng Ma chỉ cảm thấy một thứ sức mạnh tuyệt đối đã kẹp lại cổ mình, sau

đó hung hăng đánh nó đập mạnh xuống mặt đất.

Oanh!!!

Thế giới khẽ chấn động.

Trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu.

Cố Thanh Sơn thu kiếm, thở phào mà nói: “Cũng may là nó theo tới rồi.”

Lạc Băng Ly đứng ở bên cạnh hắn, thần thái sáng láng, không thấy có chút mệt mỏi

nào như vừa rồi.

Nàng nâng nắm đấm lên nhìn một chút.

Chỉ thấy trên nắm tay có dính một chút máu đen.

—— đây là máu của Cửu Diện Trùng Ma.

Nàng mở miệng nói: “Ngươi cảm thấy chúng ta có thể giết chết nó hay không?”

“Nơi này là nơi mà chúng ta nắm giữ phần thắng nhiều nhất.” Cố Thanh Sơn nói.

“Bởi vì ta là sứ đồ địa, cho nên có thể vận dụng sức mạnh ở chỗ này giống như ngươi

sao?” Lạc Băng Ly hỏi.

“Đây là một nguyên nhân.”

“Còn có nguyên nhân nào khác à?”

“Có.”

“Là cái gì?”

“Ta từng giết chết một Tà Ma khác ở chỗ này.” Cố Thanh Sơn nói.

Để thời gian thoáng rút lui.

Trong ma kiếp tướng vị đa trọng, Lạc Băng Ly đang muốn đánh nát rất nhiều thế giới

hiện lên trong hư không lần nữa.

Cố Thanh Sơn lại đột nhiên truyền âm:

“Chờ một chút.”

“Thế nào?” Lạc Băng Ly cũng truyền âm lại.

Cố Thanh Sơn do dự nói: “Lần đầu tiên giết chết bảy ngàn thế giới, vừa rồi lại diệt trừ

bảy ngàn, tổng cộng đã là mười bốn ngàn thế giới rồi —— nhưng ta nhớ con côn

trùng kia có nói một câu.”

“Cái gì?” Lạc Băng Ly hỏi.

“Nó nói: ‘Cho dù ngươi đánh thủng được bảy ngàn cái thế giới, nhưng vẫn không phải

là đối thủ của ta.’ ” Cố Thanh Sơn nói.

“Ta cũng phải thử một chút.” Lạc Băng Ly nắm chặt nắm đấm.

“Ngươi còn nhớ Long Thần hay không?” Cố Thanh Sơn bất thình lình hỏi.

Chương trướcChương tiếp