[Chính xác,] giao diện Chiến Thần Hỗn Độn nói: [Một khi có người sắp thăm dò một
bí mật nào đó liên quan đến hỗn độn, nó sẽ dẫn động luật nhân quả, lập tức sinh ra dẫn dắt với Nơi Phong Ấn của Hỗn Độn, nếu như lúc này không lùi lại thì sẽ bị dẫn đến
nơi đó, sinh tử khó lường; Nếu như lúc này lui bước thì sẽ vĩnh viễn không được tiếp
xúc với bí mật này nữa.]
[Chú ý: Ngài chỉ có thể đơn độc tiến về phía trước.]
Cố Thanh Sơn nín thở không nói lời nào.
Giết chết Cửu Diện Trùng Ma là một chuyện gian nan đến mức nào.
Lại nói, đều đã đến trình độ này, làm sao mình có thể lui bước chứ?
Điều duy nhất không nghĩ tới chính là sớm đã có người thăm dò được bí mật trong đó,
đồng thời tiến hành phong ấn đối với bí mật này.
Chỉ có thể đi bước nào thì lo liệu bước đó thôi.
“Để ta đi thử một chút, đến cùng là người nào đang thủ hộ bí mật này.” Cố Thanh Sơn
mở miệng nói.
Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Ngài đã quyết định tiếp tục thăm dò bí mật kia.]
[Ngài kích phát luật nhân quả của bí mật này, sắp bị truyền tống đến Nơi Phong Ấn
của Hỗn Độn của bí mật.]
Trên người Cố Thanh Sơn lập tức xuất hiện tầng tầng lớp lớp sóng dao động không gian.
“Cái gì thế này?” Lạc Băng Ly hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Không có việc gì, có lẽ ta sẽ bị truyền tống đi một nơi bí mật nào đó, ngươi cứ đứng đây chờ ta, đoán chừng rất nhanh ta sẽ trở lại.”
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.
Làn sóng dao động trong hư không phủ kín lấy hắn, mang theo hắn trực tiếp biến mất
khỏi Thế Giới của Đất.
Phi hành.
Cố Thanh Sơn bị một thứ sức mạnh bao lấy, hối hả phi hành trong hư không.
Hắn xuyên qua hắc ám vô tận, lại xuyên qua dòng thời gian đang không ngừng sáng
tắt, không ngừng chạy như bay trong vô số mảnh vỡ thế giới.
Rốt cuộc ——
Thứ sức mạnh mang theo hắn kia bỗng nhiên dừng lại, trong nháy mắt đã hạ xuống về
một phương hướng.
Rất nhanh, quang ảnh bốn phía biến đổi.
Một thế giới bỗng xuất hiện trước mắt Cố Thanh Sơn.
Làn sương mù mờ nhạt, dòng sông rộng lớn cuồn cuộn.
Khí tức của tử vong và suy bại tràn ngập bốn phía.
Là Hoàng Tuyền!
Trái tim Cố Thanh Sơn nhảy lên một cái, thuận theo thứ sức mạnh đang dẫn dắt, hắn
lặng lẽ hạ xuống một tòa cô sơn.
Ngọn núi này gần như bị hoàn toàn bao phủ, chỉ có một mảnh đất trống trên phần đỉnh
là lộ ra khỏi mặt nước.
Phóng tầm mắt nhìn tới, bốn phía đều là dòng nước Vong Xuyên mênh mông.
Cố Thanh Sơn nhìn một vòng, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía người đang đứng đối
diện kia.
“Sư tổ.”
Hắn chắp tay nói.
Ở đối diện.
Tạ Cô Hồng ngồi trước bàn đá, đang lẳng lặng quan sát hắn.
“Con không nghĩ tới người thủ hộ lấy bí mật này lại là ngài.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đương nhiên là ta, đổi lại người khác, ta cũng không yên tâm.” Tạ Cô Hồng nói.
Trên người ông ta là vô số những sợi dây sắt chằng chịt, trên dây sắt khắc rất nhiêu
phù văn chi chít, triệt để ngăn cách khí tức của hắn.
—— Từ vô số năm tháng trước đó, ông ta cứ luôn bị dây sắt khóa chặt trên đỉnh núi
này.
“Ngài thật sự chịu khổ rồi.” Cố Thanh Sơn thở dài.
“Cái này không tính là gì, ngược lại là những đạo hữu bị Tà Ma chuyển hóa kia mới
thật sự là người đáng thương.” Tạ Cô Hồng thản nhiên nói.
Cố Thanh Sơn rốt cuộc hỏi: “Cho nên trong thời đại Thượng Cổ, người dạy kiếm
quyết cho con là ——”
Tạ Cô Hồng nói: “Đương nhiên là ta.”
Cố Thanh Sơn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hắn nói: “Con vốn nên kêu ngài một
tiếng sư phụ, nhưng sư phụ con chính là con gái của ngài, người ở phía trước, ngài ở
phía sau, cho dù Bách Hoa Tông chính là Hoang Vân Thiên Cung của thượng cổ, lại
là dưới cùng một môn, cho nên con xưng hô ngài là sư tổ được chứ?”
“Có thể.” Tạ Cô Hồng nói.
Cố Thanh Sơn lại hỏi: “Sư tổ, bí mật mà ngài thủ hộ có liên quan đến Tà Ma
nên nơi này là nơi ngài chuyên dùng để ngăn cản người khác thu hoạch được bí mật
này sao?”
“Nếu như là người khác tới tìm bí mật này, ta sẽ trực tiếp giải trừ những dây sắt phong ấn trên người này, toàn lực ra tay giết chết hắn, sau đó ném thi thể vào dòng Vong
Xuyên, để hắn quên hết mọi thứ, sau đó đi đầu thai.” Tạ Cô Hồng thản nhiên nói.
“Vậy con thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Xưa nay ngươi nhạy bén, không bằng tự mình đoán xem?” Tạ Cô Hồng nói.
“Con đoán ngài sẽ không ngăn cản.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vì cái gì?” Tạ Cô Hồng cảm thấy hứng thú mà hỏi.
“Con chính là đồ tôn của ngài, là người một nhà.” Cố Thanh Sơn chỉ vào mình,
nghiêm mặt nói.
“
Cố Thanh Sơn không chịu đựng nổi, không thể làm gì khác ngoài nói: “Tình thế hiện
giờ cực kỳ nguy hiểm, sứ đồ kỷ nguyên Tứ Thánh đều đã đồng loạt xuất hiện, các
thánh nhân cũng không thể không xuất thế, toàn bộ sức mạnh của chúng ta đã hội tụ
vào một chỗ, chỉ chờ thời khắc trận quyết chiến tiến đến—— hiện tại vấn đề duy nhất
chính là không biết được gốc gác của Tà Ma, ngài bảo vệ bí mật này lâu như vậy,
chắc hẳn cũng là vì hôm nay.”
Lúc này Tạ Cô Hồng mới khẽ gật đầu, nói: “Kỳ thật bí mật này
thăm dò được, ta đã biết thời đại Hồng Hoang khẳng định không giữ được, chỉ có thể
trông coi nó, lưu lại chờ một ngày nào đó trong tương lai.”
“Sư tổ, xin hãy nói bí mật của Cửu Diện Trùng Ma cho con biết.” Cố Thanh Sơn nói.
“Bạn của ngươi từng tới một lần, ta đã nói với hắn một bí mật, cũng đã nói cho hắn
biết, hai bí mật còn lại không thể nói ra.” Tạ Cô Hồng nói.
“Hai cái còn lại
“Thanh Sơn, bên trong hư không này, rất nhiều pháp tắc đều là có kết nối ảnh hưởng
lẫn nhau, nói chuyện thôi cũng sẽ dẫn động phản ứng của pháp tắc cùng huyền bí, Tà
Ma chắc chắn sẽ biết được
nói ra dù một chữ, nếu không ta cũng không cần ở đây thủ hộ.” Tạ Cô Hồng nói.
Cố Thanh Sơn rung mà nói: “Nghiêm trọng như vậy
Tạ Cô Hồng đưa tay ấn ra một quyết, cách không mà nhẹ nhàng chỉ vào Cố Thanh Sơn một cái, nói:
“Cho nên ngươi chỉ có thể tận mắt đi xem, về phần có thể hiểu được bao nhiêu, vậy
thì phải trông cậy vào bản lĩnh của chính ngươi.”
Trên người Cố Thanh Sơn lập tức xuất hiện một ngọn lửa mờ nhạt, bao bọc kín lấy cả
người hắn.
Hắn không chút nào khẩn trương, chỉ hiếu kỳ nói: “Đây là ——”
Tạ Cô Hồng nói: “Bí mật kia, nhớ kỹ, ngươi chỉ có thể nhìn, không thể nói đến nó.”
Tiếng nói vừa dứt, tất cả dòng nước Vong Xuyên bốn phía cuộn lên, hóa thành bốn
bức tường, phong ấn Cố Thanh Sơn và Tạ Cô Hồng trong đó.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại, cứ như rơi vào trầm tư.